Làm việc mệt, nghỉ tay chút để xem tin tức. Một mẫu tin hết sức dễ thương. Đọc xong cảm thấy lòng lại cảm thấy vui vui. Như một món quà nhỏ để tiếp tục hành trình của phận người.
Sáng sớm ngày 26/11, chị P.T.K (35 tuổi, trú tại huyện Quảng Điền) vào Khoa Cấp cứu - Can thiệp tim mạch khi mang thai ở tuần thứ 35 trong tình trạng bị sốt cao, suy tim, viêm cơ tim, viêm màng ngoài tim, chèn ép tim cấp, nhồi máu cơ tim.
10 g30 phút, một cuộc hội chẩn nhanh giữa BS. Nguyễn Cửu Lợi, trưởng khoa Cấp cứu - Can thiệp tim mạch với BS Bạch Ngõ (trưởng ca trực khoa Sản) với anh H.V.D. (chồng chị K.). Anh D. đã đồng ý với phương án nếu vợ lên cơn đau tim đột ngột trong lúc đẻ và tử vong thì các bác sĩ được mổ lấy thai nhi ngay lập tức.
11 g30 phút, chị K. rơi vào tình trạng rất nguy kịch, huyết áp tụt, mạch yếu dần. Sau khi tích cực hồi sức cấp cứu tim không thành, bệnh nhân đã từ trần. Tức tốc như bay di chuyển bệnh nhân trên băng ca, các BS tại khoa Cấp cứu - Can thiệp Tim mạch đã chuyển kịp người mẹ đã không còn sự sống sang Khoa Sản.
Bác Sĩ Ngõ, người cứu sống đứa bé nói: “Tôi chỉ thấy còn nước còn tát, lương tâm tôi không thể đứng nhìn cảnh mẹ chết rồi con chết theo. Từ lúc người mẹ từ trần, chúng tôi chỉ có đúng 15 phút để cứu bé và phải cứu càng nhanh càng tốt. Vì nếu cứu trễ có khả năng bé sẽ bị các biến chứng sau này. Nếu sản phụ chết, theo nguyên tắc không được cho vào phòng mổ mà chỉ xuống nhà xác. Đến lúc đó con sẽ chết. Tôi đã liều để cứu đứa bé. Sẽ rất đáng tiếc khi thấy mình có khả năng mà không giúp cháu”.
Một tiếng nói lương tâm lóe lên giữa một bầu u ám của nhiều lương tâm chai cứng trước sự sống của con người. Bác sĩ Ngọ đã cố gắng hết sức để cứu sống mầm sống le lói trong lòng của người mẹ đã khuất.
Nghĩ về bác sĩ Ngọ lại nhớ đến nhiều và nhiều người trẻ ngày hôm nay dường như không còn cảm thức với sự sống nữa.
Nhiều lần và nhiều lúc tôi cảm thấy nghẹn lời trước những người phá thai như cơm bữa. Có những cô gái còn trẻ quá mà phá đến 4 lần. Có cô chưa đến tuổi thành niên đã can đảm giết đứa bé 4 tuần tuổi đang thành hình trong dạ mình. Điều đáng tiếc thay cô ta vẫn sống tiếp tục sống trong môi trường dẫn đến hành động sát nhân mà cô đã từng làm.
Chắc có lẽ cũng chẳng cần phải dài lời để kêu gào người ta đừng phá thai nữa, đừng giết người nữa vì đã quá nhiều người lên tiếng. Chỉ biết đau mà thôi khi tỷ lệ phá thai ngày cứ tăng cao đến mức chóng mặt.
Nhìn tỷ lệ sát nhân ngày càng cao nhưng hình như những người có trách nhiệm cứ dửng dưng vì lẽ chẳng liên can gì đến mình thì phải hay là nếu mình lên tiếng hay đụng vào thì lại phải thiệt thân !
Mỗi lần đi ngang con đường nào đó có những nhà trọ hay khách sạn mọc lên bỗng dưng tôi cảm thấy nhói lòng. Không còn giấu diếm, không còn úp mở nữa mà họ đã công khai: “50 ngàn / 1 tiếng’ 70 ngàn / 2 tiếng …”. Chẳng có ai “rảnh” đến độ đi vào nhà nghỉ, nhà trọ lụp sụp mà nghỉ 1 tiếng, 2 tiếng hoặc 3 tiếng cả. Những người đi công tác ở tỉnh lên thì họ cũng ít là nghỉ qua đêm để lo công việc. Những ai vào đó để “nghỉ” 1 tiếng, 2 tiếng thì chỉ có họ biết mà thôi.
Đơn giản với con đường dẫn vào Bình Quới Thanh Đa, ai đi ngang qua con đường đó sẽ không khỏi ngạc nhiên. Với con đường non non vài cây số mà số nhà trò, nhà nghỉ mọc lên như nấm vậy. Phải chăng đó là bước khởi đầu cho việc đi đến các bệnh viện để giải quyết vấn đề.
Hơn một lần, một người nọ hỏi tôi về việc gia đình kinh doanh khách sạn mini. Không ngần ngại để trả lời cho họ rằng nếu được thì có thể chuyển ngành kinh doanh khác vì ngành khách sạn là ngành hết sức nhạy cảm. Nói có quá lời chăng là không có khách sạn nào không có cái mục kinh doanh “đặc biệt” ấy. Khách sạn lớn thì lúc nào cũng có sẵn để cung cấp nhu cầu. Khách sạn nhỏ lúc nào cũng mời gọi những đôi nhân tình chóng vánh.
Có lẽ người ta chỉ nghĩ đến chuyện lợi lộc ngay lập tức sau khi khách trả phòng nhưng người ta đâu nghĩ đến khi khách đến trọ nhiều nơi phòng của họ cũng là khi mà các bệnh viện phải mệt nhoài với đơn gửi phá thai. Có thể họ cũng nghĩ ra nhưng có lẽ những đồng tiền đã làm cho họ không đủ can đảm dẹp những dãy phòng trọ, những dãy nhà trọ ngắn hạn do họ dựng nên.
Vui khi hay tin cháu bé Cẩm Tiên do bác sĩ Bạch Ngõ cứu sống nhưng vẫn còn đau với quá nhiều bác sĩ, nhiều nhân tố ngày đêm góp công góp sức để giết người. Chẳng biết phải nói sao nữa khi chỉ vì sự ích kỷ, sự nhỏ nhen của mình mà họ cam tâm giết những sinh linh vô tội.
Sáng sớm ngày 26/11, chị P.T.K (35 tuổi, trú tại huyện Quảng Điền) vào Khoa Cấp cứu - Can thiệp tim mạch khi mang thai ở tuần thứ 35 trong tình trạng bị sốt cao, suy tim, viêm cơ tim, viêm màng ngoài tim, chèn ép tim cấp, nhồi máu cơ tim.
10 g30 phút, một cuộc hội chẩn nhanh giữa BS. Nguyễn Cửu Lợi, trưởng khoa Cấp cứu - Can thiệp tim mạch với BS Bạch Ngõ (trưởng ca trực khoa Sản) với anh H.V.D. (chồng chị K.). Anh D. đã đồng ý với phương án nếu vợ lên cơn đau tim đột ngột trong lúc đẻ và tử vong thì các bác sĩ được mổ lấy thai nhi ngay lập tức.
11 g30 phút, chị K. rơi vào tình trạng rất nguy kịch, huyết áp tụt, mạch yếu dần. Sau khi tích cực hồi sức cấp cứu tim không thành, bệnh nhân đã từ trần. Tức tốc như bay di chuyển bệnh nhân trên băng ca, các BS tại khoa Cấp cứu - Can thiệp Tim mạch đã chuyển kịp người mẹ đã không còn sự sống sang Khoa Sản.
Bác Sĩ Ngõ, người cứu sống đứa bé nói: “Tôi chỉ thấy còn nước còn tát, lương tâm tôi không thể đứng nhìn cảnh mẹ chết rồi con chết theo. Từ lúc người mẹ từ trần, chúng tôi chỉ có đúng 15 phút để cứu bé và phải cứu càng nhanh càng tốt. Vì nếu cứu trễ có khả năng bé sẽ bị các biến chứng sau này. Nếu sản phụ chết, theo nguyên tắc không được cho vào phòng mổ mà chỉ xuống nhà xác. Đến lúc đó con sẽ chết. Tôi đã liều để cứu đứa bé. Sẽ rất đáng tiếc khi thấy mình có khả năng mà không giúp cháu”.
Một tiếng nói lương tâm lóe lên giữa một bầu u ám của nhiều lương tâm chai cứng trước sự sống của con người. Bác sĩ Ngọ đã cố gắng hết sức để cứu sống mầm sống le lói trong lòng của người mẹ đã khuất.
Nghĩ về bác sĩ Ngọ lại nhớ đến nhiều và nhiều người trẻ ngày hôm nay dường như không còn cảm thức với sự sống nữa.
Nhiều lần và nhiều lúc tôi cảm thấy nghẹn lời trước những người phá thai như cơm bữa. Có những cô gái còn trẻ quá mà phá đến 4 lần. Có cô chưa đến tuổi thành niên đã can đảm giết đứa bé 4 tuần tuổi đang thành hình trong dạ mình. Điều đáng tiếc thay cô ta vẫn sống tiếp tục sống trong môi trường dẫn đến hành động sát nhân mà cô đã từng làm.
Chắc có lẽ cũng chẳng cần phải dài lời để kêu gào người ta đừng phá thai nữa, đừng giết người nữa vì đã quá nhiều người lên tiếng. Chỉ biết đau mà thôi khi tỷ lệ phá thai ngày cứ tăng cao đến mức chóng mặt.
Nhìn tỷ lệ sát nhân ngày càng cao nhưng hình như những người có trách nhiệm cứ dửng dưng vì lẽ chẳng liên can gì đến mình thì phải hay là nếu mình lên tiếng hay đụng vào thì lại phải thiệt thân !
Mỗi lần đi ngang con đường nào đó có những nhà trọ hay khách sạn mọc lên bỗng dưng tôi cảm thấy nhói lòng. Không còn giấu diếm, không còn úp mở nữa mà họ đã công khai: “50 ngàn / 1 tiếng’ 70 ngàn / 2 tiếng …”. Chẳng có ai “rảnh” đến độ đi vào nhà nghỉ, nhà trọ lụp sụp mà nghỉ 1 tiếng, 2 tiếng hoặc 3 tiếng cả. Những người đi công tác ở tỉnh lên thì họ cũng ít là nghỉ qua đêm để lo công việc. Những ai vào đó để “nghỉ” 1 tiếng, 2 tiếng thì chỉ có họ biết mà thôi.
Đơn giản với con đường dẫn vào Bình Quới Thanh Đa, ai đi ngang qua con đường đó sẽ không khỏi ngạc nhiên. Với con đường non non vài cây số mà số nhà trò, nhà nghỉ mọc lên như nấm vậy. Phải chăng đó là bước khởi đầu cho việc đi đến các bệnh viện để giải quyết vấn đề.
Hơn một lần, một người nọ hỏi tôi về việc gia đình kinh doanh khách sạn mini. Không ngần ngại để trả lời cho họ rằng nếu được thì có thể chuyển ngành kinh doanh khác vì ngành khách sạn là ngành hết sức nhạy cảm. Nói có quá lời chăng là không có khách sạn nào không có cái mục kinh doanh “đặc biệt” ấy. Khách sạn lớn thì lúc nào cũng có sẵn để cung cấp nhu cầu. Khách sạn nhỏ lúc nào cũng mời gọi những đôi nhân tình chóng vánh.
Có lẽ người ta chỉ nghĩ đến chuyện lợi lộc ngay lập tức sau khi khách trả phòng nhưng người ta đâu nghĩ đến khi khách đến trọ nhiều nơi phòng của họ cũng là khi mà các bệnh viện phải mệt nhoài với đơn gửi phá thai. Có thể họ cũng nghĩ ra nhưng có lẽ những đồng tiền đã làm cho họ không đủ can đảm dẹp những dãy phòng trọ, những dãy nhà trọ ngắn hạn do họ dựng nên.
Vui khi hay tin cháu bé Cẩm Tiên do bác sĩ Bạch Ngõ cứu sống nhưng vẫn còn đau với quá nhiều bác sĩ, nhiều nhân tố ngày đêm góp công góp sức để giết người. Chẳng biết phải nói sao nữa khi chỉ vì sự ích kỷ, sự nhỏ nhen của mình mà họ cam tâm giết những sinh linh vô tội.