ĐỨC GIÊSU – ÁNH SÁNG THẾ GIAN

Chúa Giêsu biến hình trên núi, hay nói chính xác Chúa Giêsu tỏ dung nhan của Chúa cho các tông đồ được chiêm ngắm. Không có gì lạ vì trong Kinh Tin kính chúng ta vẫn tuyên xưng: “Người là Thiên Chúa bởi Thiên Chúa. Ánh sáng thật bởi ánh sáng” Vì là “Ánh sáng” cho nên khi nhập thể làm người, Đức Giêsu Kitô đã ẩn mình trong thân xác bụi trần của chúng ta. Giờ đây, trước khi đi khổ nạn, để các tông đồ mạnh tin vào Thiên Chúa, Đức Giêsu đã tỏ cho các ông thấy bản chất ánh sáng của Ngài. Người không hiển hiện một mình nhưng có Môsê và Êlia, một vị đại diện cho Lề luật, còn tiên tri Elia đại diện cho Lời Chúa. Vì vậy, Lề luật và Lời Chúa là những gì mà Đức Giêsu thể hiện qua những dấu ấn mà Ngài để lại trên trần thế này. Ngài để lại Lời Chúa, Ngài để lại Lề luật Yêu Thương.

Các tông đồ sung sướng và ngây ngất, điều đó cũng không có gì đáng ngạc nhiên. Bởi vì nhìn thấy Chúa là nhìn thấy Thiên đàng. Phêrô xin với Đức Giêsu “Lạy Thầy, chúng con được ở đây thì tốt lắm!”(Lc 9,33) cả điều này cũng không có gì là khó hiểu. Nhưng điều mà chúng ta thấy khó hiểu đó là Đức Giêsu đã không cho các ông nói về tất cả những gì mà các ông được nhìn thấy với một điều kiện là “Cho đến khi Con Người từ trong cõi chết sống lại” (Mt 17, 9b) các ông mới được thuật lại sự kiện quan trọng này. Từ trên núi đi xuống, các ông không hiểu. Các ông không hiểu “Con Người từ trong cõi chết sống lại” nghĩa là thế nào? Các ông không hiểu “Tại sao Thầy mình lại cấm không cho các ông nói ra?”... Nhưng cho đến khi Đức Giêsu từ trong cõi chết sống lại thì tất cả bừng sáng. Các ông đã nhận ra sứ mệnh: Đến lượt chính các ông là những người được Chúa sai đi làm chứng về sự sáng.

Thật ra, sự sáng này Chúa đã trao ban cho con người.Trong Cựu Ước, Môsê là người đã được Chúa gọi lên núi Sinai gặp Chúa. Khi xuống, mặt ông giãi sáng cho đến nỗi dân chúng không dám nhìn thẳng vào mặt ông, ông phải che mạng để gặp dân chúng và nói với dân chúng. Môsê chỉ là người được đón nhận ánh sáng từ Chúa phản chiếu lại thôi. Cũng như mặt trăng phản chiếu lại ánh sáng từ mặt trời, vì thế người ta chỉ có thể nhìn vào mặt trăng chứ không thể nhìn thẳng vào mặt trời vì mặt trời quá chói chang. Điều quan trọng ở đây là Thiên Chúa lại trao ban ánh sáng ấy cho con người. Ánh sáng mà tưởng rằng chỉ có một mình nơi Đức Giêsu Kitô thì Chúa lại trao ban cho từng con người được ánh sáng ấy. Bằng chứng là chính Đức Giêsu đã dạy điều đó: “Ánh sáng trong các con phải chiếu giãi ra, để mọi người nhìn thấy sự sáng ấy mà ngợi khen Cha các con ở trên trời” (Mt 5, 16). Như vậy, ngày hôm nay không chỉ Phêrô, Giacôbê và Gioan được nhìn thấy Chúa hiển dung trên núi Tarbo mà tất cả chúng ta đều có quyền được nhìn thấy ánh sáng ấy. Thế nhưng tại sao chúng ta vẫn chưa nhìn thấy ánh sáng của Chúa? Thánh Phaolô phân tích: “Tôi phải khóc mà nói lại, có nhiều người sống đối nghịch với Thập giá Đức Kitô: chung cục của họ là hư vong. Chúa họ thờ là cái bụng, và cái họ lấy làm vinh quang lại là cái đáng hổ thẹn. Họ là những người chỉ nghĩ đến những sự thế gian ” (Pl 3,18–19). Đó chính là bóng tối đã che phủ mất ánh sáng. Thế hệ trẻ ngày nay đang ứng nghiệm lời Thánh Phaolô nói và đó chính là bóng tối đã che mất ánh sáng của Chúa trao ban đến cho từng người. Vì vậy Đức Giêsu dạy: “Chúng ta phải chiếu giãi ra”, có nghĩa là chúng ta phải vượt lên những gì mà thánh Phaolô phân tích. Đừng lấy hư vong làm mục đích. Đừng lấy cái bụng làm chúa tể và đừng chỉ biết những sự đời này. Nhiều bạn trẻ đã không còn biết coi trọng những giá trị của tâm lình và nhiều bạn trẻ ngày nay đã quá mải mê với những khoa học kỹ thuật mà quên đi những giá trị cao cả của những nền đạo đức, những giá trị của văn hóa và nhất là những giá trị thiêng liêng tâm linh trong tâm hồn của con người. Đức Giêsu mời gọi chúng ta hãy nhìn vào trong lương tâm của mình, soi rọi vào trong tâm hồn của mình, lắng nghe tiếng nói từ trong đáy lòng mình...

Có một người kia có một chiếc ôtô rất đẹp. Tuần nào anh ta cũng rửa xe rất là bóng. thứ bảy và thậm chí ngày Chúa nhật được nghỉ thì anh ta bỏ cả ngày Chúa nhật để lau chiếc xe đó. Không còn có giờ để mà đi lễ nữa. Tiếng lương tâm bắt đầu phản ứng: “Ông chủ ơi! Ông chủ chẳng công bằng, Lương tâm của tôi đã đến hàng chục năm nay ông chủ chẳng cọ rửa gì. Thế mà cái xe này hàng tuần ông rửa xe. Sạch như thế mà ông vẫn rửa xe hàng tuần, còn chúng tôi thì hàng chục năm nay ông chủ chẳng nom dòm gì hết”. Ông chủ liền dàn xếp nói với lương tâm: “Mày chẳng hiểu gì lương tâm ạ. Mày ở mãi trong lòng tao, ai mà nhìn thấy. Họ chỉ nhìn thấy tao mặc áo gì chứ họ có nhìn thấy lương tâm ở mãi bên trong đâu. Còn chiếc xe này ở trước mắt hơi bẩn một tí là người ta biết ngay. Cho nên tao phải cọ rửa nó sạch kẻo người ta phê bình, chứ còn mày, cứ đợi đấy! Còn lâu!”

Mùa Chay thánh về, Giáo Hội mời gọi chúng ta hãy làm nhiều việc lành phúc đức, hãy ăn năn sám hối đền tội để chúng ta được nên mới trong mùa Phục Sinh. Đó chính là để lương tâm của chúng ta nên sạch và ánh sáng của chúng ta từ đó được tỏa ra. Nhưng có rất nhiều bạn trẻ giống ông chủ kia. Lương tâm ở mãi trong lòng hàng chục năm chẳng xưng tội, chẳng rước lễ, chẳng đoái hoài gì đến. Còn cái xe ở trước mắt thì hàng ngày hàng tuần cọ rửa kẻo người ta phê bình cho. Đó cũng là một lối vụ hình thức mà quên mất nội dung. Vì chỉ biết những sự ở đời này mà quên đi chính Thiên Chúa là sự sống đời đời.

Hôm nay thế hệ trẻ cần phải suy nghĩ hơn bao giờ hết xem chúng ta đã đi trên con đường nào? Con đường mà Chúa dẫn các tông đồ là lên núi cao, ở đó cao hơn tất cả những mặt bằng ở trên mặt đất này. Ở một bầu khí tĩnh mịch và thanh thoát ấy, các tông đồ được chiêm ngưỡng ánh sáng từ nơi Thiên Chúa. Cũng vậy, các bạn cũng phải đưa tâm hồn lên cao thì các bạn mới được chiêm ngưỡng sự thanh thoát từ trong tâm hồn và ánh sáng thiên linh của Chúa. Còn nếu tâm hồn của các bạn cũng cứ lệt đệt ở dưới đất, cũng cứ mải mê những sự trần thế này thì các bạn không thấy được sự thanh cao của tâm hồn và ánh sáng của thiên linh đâu. Rồi nữa, khi lên trên núi rồi, Chúa dạy các tông đồ phải xuống núi, tiếp cận thực tế, chấp nhận sự chết, rồi sau sự chết ấy mới là sự phục sinh, mới là sự sống đời đời. Do đó các bạn được lĩnh nhận sức mạnh từ nơi Chúa, từ trong các bí tích của Giáo Hội, từ trong Thánh lễ, Lời Chúa, Mình Thánh Chúa là sức sống cho các bạn. Từ đó, bắt đầu các bạn đi vào đời, các bạn cũng tiếp cận thực tế, cũng phải vất vả, cũng phải một nắng hai sương, đối diện với những khó khăn. Tâm hồn của các bạn được gia tăng thêm sức mạnh, vững đức tin để chiến thắng chướng ngại. Các bạn được một tâm hồn thanh thoát bình an, sự bình an của Chúa ban không như thế gian ban tặng để chấp nhận những rủi ro, những bệnh tật và thậm chí cả sự chết. Có như vậy thì các bạn mới vượt thắng được tất cả. Có như vậy các bạn mới nhận thấy ánh sáng đích thật của Chúa, sự sống đích thật của Chúa dành cho những ai đã chiến thắng.

Lạy Chúa,

Ngày hôm nay các tông đồ đã được chứng kiến hình ảnh của Thiên Chúa

Xin Chúa cho chúng con nhìn thấy ánh sáng thật của Chúa

từ trong tâm hồn của mình,

từ trong chiều sâu của đáy lòng mình

và đó chính là mối phúc thật:

“Phúc cho ai có lòng trong sạch thì họ sẽ được nhìn xem Thiên Chúa”.

Xin Chúa cho chúng con được một tâm hồn thanh khiết,

một tâm hồn an bình,

một tâm hồn đầy lòng tin cậy mến

để chúng con cũng được thưa với Chúa như Phêrô:

“Lạy Thầy, chúng con được ở đây thì tốt lắm”

được ở trong tâm hồn có Chúa hiện diện,

được ở trong Giáo Hội,

được ở trong mầu nhiệm hiệp thông của Năm Thánh thì tốt lắm!

Xin Chúa cho ánh sáng thiên linh

giúp cho chúng con chiến thắng được tối tăm của cuộc đời.

Xin ánh sáng thánh thiện của Chúa

giúp chúng con xua tan bóng tối của tội lỗi,

giúp chúng con xua tan những căn bệnh của thời đại,

giúp chúng con xua tan những cám dỗ thời đại

để chúng con đạt tới ơn cứu độ

là sự sống đời đời. Amen.