Tuần trước Đức Kitô dậy môn đệ hai điều quan trọng cần thực hành khi cầu nguyện. Thứ nhất là phải có đức kiên trì khi cầu nguyện và thứ hai là cầu nguyện với hết lòng tin tưởng, phó thác. Kiên trì trong cầu nguyện được biết đến như là không để cho thời gian ảnh hưởng đến tâm tình phó thác. Nên nhớ ta là người xin ơn; Thiên Chúa là Đấng ban ơn. Đấng ban ơn có toàn quyền quyết định khi nào Ngài ban ơn, ban cho những ơn gì, ban cho bao nhiêu, ban nhiều ơn cùng một lúc hay ban riêng lẻ, từng ơn một vào các thời điểm khác nhau, là quyền Ngài quyết định. Thứ đến lòng tin tưởng, phó thác đây được hiểu là khi cầu nguyện cần có niềm tin, xác tín làThiên Chúa chắc chắn sẽ đáp lời ta nguyện xin. Điều cần xác tín là Chúa luôn ban cho ta những gì tốt lành nhất, tốt hơn cả điều chúng ta xin. Vì thế rất có thể Chúa không ban đúng điều ta cầu xin, nhưng ban cho ơn khác, tốt hơn, cần thiết hơn, giúp ta sống trung thành với Chúa, làm sáng Danh Ngài, đồng thời sinh ích cho các linh hồn. Tin tưởng, phó thác trong cầu nguyện đi liền với việc sẵn sàng đón nhận bất cứ ơn gì Chúa ban và thầm tín là ơn đó tốt nhất cho ta.

Tuần này Đức Kitô hướng dẫn thêm về tâm tình cầu nguyện. Khi cầu nguyện cần mang tâm tình con cần Chúa. Đây là nhân đức khiêm nhường cần có trong cuộc sống thường ngày và trong đời sống cầu nguyện. Ngoài con tim chân thành, yêu mến, con người không có gì tốt hơn đến với Chúa. Kitô hữu cần đến với Chúa với tất cả tấm lòng khiêm nhu của người môn đệ. Đức Kitô đưa ra dụ ngôn hai cách hành xử, trái ngược cả ngôn từ lẫn tư cách khi họ vào cầu nguyện trong đền thờ. Người thứ nhất với thái độ cao ngạo,trịnh thượng, đứng thẳng, ngửa mặt lên trời, hãnh diện tự cho mình tốt hơn nhiều người trong thiên hạ. Ông mở đầu bằng câu 'Con tạ ơn Chúa'; liền sau đó ông kiêu hãnh tự nhận mình tốt lành, tự sức riêng, đã hoàn thành nhiều điều tốt mà hầu hết thiên hạ thất bại. Người thứ hai, từ đàng xa, đứng dưới cuối đền thờ; cúi mặt gần sát đất, đấm ngực thú nhận mình là người tội lỗi, thất bại trong đời sống đạo đức, thánh thiện. Người này tự nhận tội lỗi, điều xấu, sai trái đã làm. Ông vào đền thờ thống hối, xin ơn thứ tha. Cậy nhờ ơn Chúa ban sức mạnh giúp ông trở về con đường lành, đường công chính, đường lối Chúa. Đức Kitô kết luận. Người thứ hai nhận biết con cần Chúa, được Chúa đoái thương. Chúa nhận lời ông cầu xin. Người thứ nhất tự nhận mình vô tội vì thế không cần Chúa, không cần ơn cứu độ Chúa ban. Vì thế ông ra về trắng tay.

'Con không như bao kẻ khác,: tham lam, bất chính, ngoại tình, hoặc như tên thu thuế kia' Lk 18:11

Những lời trên cho biết ông không vào đền thờ để cầu xin. Ông đến đền thờ để khoe khoang, liệt kê thành tích, thành đạt. Bởi không nhận biết mình có tội nên không xin tha; cảm thấy không phạm tội nên không cần thống hối; xác định không làm điều sai nên không cần sửa đổi.

'Con không như bao kẻ khác... hoặc như tên thu thuế'

Tự cho mình trong sạch, tốt lành hơn người, thuộc về tội kiêu ngạo. Trong mọi cám dỗ có lẽ cám dỗ kiêu ngạo là nguy hiểm hơn hết thảy bởi nó làm cho con người trở nên mù loà về sự thật; mù mờ trong nhận xét, phán đoán. Người kiêu ngạo thường tự hào về khả năng, tài lực, thông minh, tháo vát, sức riêng cá nhân. Về phương diện tâm linh, kẻ kiêu ngạo không cần chúa nào khác bởi họ tự cho mình là chúa.
Thái độ khôn ngoan, đứng đắn trong cầu nguyện là nhận biết mình tội lỗi, nhận sai trái, nhận biết con cần Chúa. Cầu nguyện chính là đến với Chúa để thú nhận con người yếu đuối, sai trái, tội lỗi. Xin Chúa thứ tha. Sau hết là dâng lời cảm tạ, biết ơn về lượng từ bi Chúa.

Chúng ta xin ơn khiêm nhường với tâm tình, con cần Chúa.

TiengChuong.org