Cha Federico Lombardi, Chủ tịch Quỹ Joseph Ratzinger - Bênêđíctô XVI của Vatican, và là cựu phát ngôn viên của Vatican, nói: “Với tư cách là cộng sự viên [của Đức Giáo Hoàng Bênêđíctô], tôi có thể làm chứng rằng đối với ngài, việc phục vụ sự thật luôn được đặt lên hàng đầu,” cho dù đau đớn.
Cha Federico Lombardi, SJ, nói trong cuộc phỏng vấn với Gabriella Ceraso của Đài Phát thanh Vatican, rằng: “Tôi bị ấn tượng bởi sự chân thành, sức mạnh và chiều sâu của ngài.
Gabriella Ceraso: Điều gì gây ấn tượng nơi cha về bức thư của Đức Bênêđíctô?
Cha Federico Lombardi: Điều gây ấn tượng cho tôi là sự chân thành, sức mạnh và sự sâu sắc của ngài. Như ngài nói trong lá thư, ngài đã trải qua một giai đoạn đau đớn, trong đó ngài đã kiểm tra lương tâm: về cuộc sống của ngài, hành vi của ngài, và tình hình của Giáo Hội ngày nay. Ngài đã suy ngẫm về điều này. Bức thư là kết quả của một thời gian sâu sắc và đau đớn khi thành tâm kiểm tra trước mặt Thiên Chúa. Ngài là một người lớn tuổi, ngài biết rằng mình đang hướng tới cuộc gặp gỡ với Chúa và do đó đến với sự phán xét của Thiên Chúa, và điều này cho thấy sự chân thành và sâu sắc của văn bản cũng như cách ngài sống với phản ứng mà ngài đưa ra, sau một thời gian chắc chắn là một thời gian suy tư và đau khổ đối với ngài, nhưng cũng gây tranh luận lớn trong Giáo Hội, về sự bối rối, hoang mang... Ngài đưa ra lời chứng của mình, đưa ra một sự giúp đỡ để nhìn thấy sự thật, một cách khách quan, và với sự chân thành và thanh thản, tình hình cụ thể và các triển vọng.
Gabriella Ceraso: Ý nghĩa của lời cầu xin tha thứ của ngài trong bức thư này là gì, thưa cha?
Cha Federico Lombardi: Đức Giáo Hoàng Danh Dự đặt mình vào một hoàn cảnh mà ngài đang sống mỗi ngày, khi cử hành Bí tích Thánh Thể. Mở đầu thánh lễ là lời cầu xin tha thứ trước khi gặp gỡ Chúa, và ngài luôn cảm nghiệm rất sâu sắc về điều đó. Và điều này liên quan đến tất cả sự suy tư của ngài về hoàn cảnh cá nhân của mình và về tình hình của Giáo Hội, trong đó ngài cảm thấy có liên quan đến cá nhân mình. Vì vậy, ngài đưa ra những lời mà chúng ta đã lặp đi lặp lại vô số lần - lỗi tại tôi, lỗi tại tôi, lỗi tại tôi mọi đàng - với ý nghĩa rất to lớn. Ngài cố gắng nhìn rõ ràng tuyệt đối bản chất của tội lỗi gây đau buồn nhất này là gì mà ngài cũng cảm thấy liên đới, trong tình liên đới với toàn thể Giáo Hội. Và ngài nói rõ rằng đó là một câu hỏi, tại thời điểm này và trong thời gian suy nghĩ của ngài, về tội lỗi gây đau buồn nhất liên quan đến toàn bộ vấn đề lạm dụng tình dục. Ngài đã thực hiện suy tư sám hối này trước sự chứng kiến của chính các nạn nhân bị lạm dụng. Ngài gợi lại những cuộc gặp gỡ mà Ngài đã có với các nạn nhân và kiến thức ngày càng sâu sắc của ngài về mức độ nghiêm trọng trong nỗi đau khổ của các nạn nhân và hậu quả của việc lạm dụng này. Ngài thể hiện, với sự chân thành tuyệt vời và một cách rất rõ ràng, sự xấu hổ, đau đớn, một lời cầu xin chân thành được tha thứ. Đây là những cách diễn đạt mà chúng ta cũng đã nghe thấy trong những năm gần đây trên môi của Đức Thánh Cha Phanxicô, và đó là những lời nói cũng được nhắc lại một cách sâu sắc đối với những ai ôn lại một chút toàn bộ lịch sử của ngài về chủ đề lạm dụng, từ những kinh nghiệm ban đầu của ngài trong giáo phận Munich cho đến trách nhiệm của ngài ở Rôma, và chính triều đại giáo hoàng.
Sự phản ánh này của ngài không nên được coi là trừu tượng và chung chung, nhưng cụ thể: ngài đề cập đến việc thiếu chú ý đến các nạn nhân, đến các môn đệ đang ngủ say trước sự đau khổ của Chúa Giêsu, điều này đương nhiên cũng bao gồm sự đau khổ của các nạn nhân; thiếu cam kết đầy đủ để chống lại tai họa này và những tội ác này... Vì vậy, ngài đưa ra các tham chiếu rất chính xác đến thực tế này, ngài không đưa ra một diễn từ trừu tượng và chung chung. Vì vậy, cuối cùng, lời cầu xin tha thứ của ngài cũng là một lời cầu xin cầu nguyện cho chính ông, dâng lên Thiên Chúa nhưng cũng hướng đến những anh chị em của ngài, và do đó cho những nạn nhân như thế và cho toàn thể cộng đồng của Giáo Hội cảm thấy bị liên lụy trong tội lỗi đau lòng này trước mặt Chúa. Đó là một câu hỏi rất rộng, trong đó ngài cảm thấy liên lụy và nhìn thấy toàn bộ thực tế về mức độ nghiêm trọng của vấn đề này là điều mà ngài phải cầu xin sự tha thứ, thanh tẩy bản thân và cam kết hết sức mình để thay đổi thái độ và trung thành hơn trước những đòi hỏi của Tin Mừng.
Gabriella Ceraso: Thưa Cha, Đức Giáo Hoàng Danh Dự bị buộc tội đã nói dối về việc ngài tham gia cuộc họp vào tháng Giêng năm 1980, khi quyết định tiếp nhận một linh mục lạm dụng vào giáo phận Munich. Chuyện gì đã xảy ra thế?
Cha Federico Lombardi: Có một phần tham chiếu đến chuyện này trong thư của Đức Giáo Hoàng Danh Dự và sau đó có phần giải thích chi tiết hơn trong một phụ lục được xuất bản, có chữ ký của các chuyên gia tư vấn, các chuyên gia pháp lý, là những người đã giúp Đức Giáo Hoàng Danh Dự trong phản ứng của ngài đối với các tuyên bố, cả trong câu trả lời đầu tiên mà họ đưa ra, và bây giờ ở vị trí tổng hợp và kết luận về vấn đề này. Có một sai sót trong phản hồi đầu tiên - một bản ghi nhớ dài 82 trang - được trao cho những người đang soạn thảo báo cáo: bản ghi nhớ nói rằng Đức Giáo Hoàng đã không tham dự một cuộc họp. Chỉ vài ngày sau khi công bố báo cáo, chính Đức Giáo Hoàng Danh Dự đã đưa ra một tuyên bố, trong đó ngài nói: “Không, không đúng: Tôi đã tham dự cuộc họp này, và tôi sẽ yêu cầu giải thích về cách mà lỗi lầm này đã xảy ra, điều này đã gây ra một sự nhầm lẫn nhất định, tất nhiên, tất nhiên rồi, và một sự cộng hưởng nhất định.” Và trong phần phụ lục, những người soạn thảo câu trả lời này giải thích điều này đã xảy ra như thế nào trong quá trình soạn thảo câu trả lời này. Hơn nữa, họ giải thích rằng điều này không ảnh hưởng đến thực tế là Đức Tổng Giám Mục Ratzinger lúc bấy giờ không biết thực tế của cáo buộc lạm dụng đối với linh mục này; và do đó, sai sót liên quan đến sự hiện diện của ngài tại cuộc họp là kết quả của sự giám sát trong quá trình soạn thảo, chứ không phải là điều gì đó đã được viết một cách có ý thức để từ chối sự hiện diện của ngài mà dù thế nào đều rõ ràng trong giao thức cuộc họp và các cân nhắc khác, và do đó không có lý do gì để từ chối điều đó.
Lời thú nhận từ tận đáy lòng
Ở đây, bây giờ, tôi sẽ không đi vào quá nhiều chi tiết. Vấn đề là ở chỗ: Đức Giáo Hoàng Danh Dự phải chịu đựng lời buộc tội này đã được đưa ra nhằm chống lại ngài, cho rằng ngài là một kẻ nói dối, đã cố ý nói dối về những tình huống cụ thể. Không chỉ vậy, mà còn trong toàn bộ báo cáo, cáo buộc rằng ngài cố ý che đậy cho những người lạm dụng, và do đó ngài thiếu quan tâm đến nỗi đau khổ của các nạn nhân và khinh thường họ. Vì vậy, Đức Giáo Hoàng Danh Dự trả lời: “Không, tôi không phải là kẻ nói dối. Lời buộc tội này đã khiến tôi vô cùng đau khổ, nhưng tôi xin tuyên thệ rằng tôi không phải là kẻ nói dối”. Tôi phải nói, ngay cả trên phương diện cá nhân, rằng tôi hoàn toàn bị thuyết phục. Tôi nghĩ việc ngài nên minh oan cho sự trung thực của mình là đúng. Bởi vì đó là một đặc điểm trong tính cách và hành vi của ngài trong suốt cuộc đời của ngài, mà tôi cũng có thể làm chứng cho điều này, khi đã sống gần gũi với ngài với tư cách là một cộng tác viên trong vài năm: việc phục vụ sự thật luôn được đặt lên hàng đầu. Ngài không bao giờ cố gắng che giấu những điều có thể gây đau đớn cho Giáo Hội khi phải thừa nhận; ngài không bao giờ cố gắng đưa ra một hình ảnh sai lệch về thực tại của Giáo Hội hoặc về những gì đang xảy ra. Vì vậy, tôi hoàn toàn tin tưởng rằng người ta không thể nghi ngờ sự trung thực của ngài theo bất kỳ cách nào. Và ngài chứng thực điều này, và tôi tin rằng việc chấp nhận điều đó với sự tin tưởng và xác tín là đúng.
Gabriella Ceraso: Cha có nghĩ rằng bức thư này có thể có ý nghĩa đối với Giáo Hội trong thời điểm đặc biệt, khó khăn này không?
Cha Federico Lombardi: Chắc chắn, lá thư này biểu lộ một thái độ sám hối rất sâu sắc và rất chân thành trong việc tham gia và chia sẻ nỗi đau khổ của các nạn nhân, nhưng tất cả những gì điều này có ý nghĩa, không chỉ cho các nạn nhân mà còn cho cộng đồng Giáo Hội. Và thái độ sám hối chân thành này trước mặt Thiên Chúa, tôi tin rằng, là một chứng tá Kitô tuyệt vời mà Ngài ban cho chúng ta.
Tuy nhiên, có một khía cạnh cuối cùng mà ngài muốn thể hiện trong bức thư và điều đó xem ra quan trọng đối với tôi, và điều đó là thế này: mặc dù việc nhận ra mức độ nghiêm trọng của tội lỗi là đúng đắn - một tội lỗi gây đau buồn nhất – cũng như gánh nặng hậu quả của nó. Nhưng đối với chúng ta, về mặt thiêng liêng, chúng ta không được mất hy vọng. Cảm thấy rằng mình đang đối mặt với sự phán xét của Thiên Chúa sắp xảy ra, vào cuối cuộc đời của mình, ngài nói: “Mặc dù, khi nhìn lại quãng đời dài của mình, tôi có thể có lý do rất lớn để sợ hãi và run rẩy, nhưng tôi vẫn rất vui mừng, vì tôi tin tưởng chắc chắn rằng Chúa không chỉ là vị quan tòa công minh, mà còn là người bạn và người anh em … và do đó cho phép tôi tự tin vượt qua cánh cửa tối tăm của cái chết” Vì vậy: việc chúng ta đang sống trong hoàn cảnh vô cùng tủi nhục, đau khổ tột cùng của Giáo Hội cùng với những nạn nhân và bắt đầu từ những gì đã xảy ra, không được làm chúng ta tuyệt vọng. Chúng ta cũng phải tiếp tục trông cậy vào ân sủng của Chúa, tin cậy nơi Ngài.
Source:Vatican News