Chúa Nhật 6 tháng Hai, Giáo Hội trên toàn thế giới cử hành Chúa Nhật thứ 5 Mùa Quanh Năm. Bài Tin Mừng thuật lại biến cố Chúa Giêsu kêu gọi các môn đệ đầu tiền và các ông đã từ bỏ mọi sự mà đi theo Người.
Tin Mừng Chúa Giêsu Kitô theo Thánh Luca.
Khi ấy, dân chúng chen nhau lại gần Đức Giêsu để nghe lời Thiên Chúa, lúc đó Người đứng ở bờ hồ Giênêsarét. Người trông thấy hai chiếc thuyền đậu gần bờ; những người đánh cá đã ra khỏi thuyền và họ đang giặt lưới. Người xuống một chiếc thuyền, thuyền đó của ông Simon, và Người xin ông đưa ra khỏi bờ một chút. Rồi Người ngồi trên thuyền, giảng dạy dân chúng. Vừa giảng xong, Người bảo ông Simon rằng: “Hãy đẩy thuyền ra chỗ nước sâu, và thả lưới bắt cá”. Ông Simon thưa Người rằng: “Thưa Thầy, chúng con đã cực nhọc suốt đêm mà không được gì hết; nhưng vì lời Thầy, con sẽ thả lưới”. Các ông đã thả lưới và bắt được rất nhiều cá; lưới các ông hầu như bị rách. Bấy giờ các ông làm hiệu cho các bạn đồng nghiệp ở thuyền bên cạnh đến giúp đỡ các ông. Những người này tới, họ đổ cá đầy hai chiếc thuyền, đến nỗi những thuyền chở nặng gần chìm.
Thấy thế, ông Simon sụp lạy dưới chân Chúa Giêsu và thưa Người rằng: “Lạy Chúa, xin Chúa hãy tránh xa con, vì con là người tội lỗi”. Ông kinh ngạc và tất cả mọi người ở đó với ông cũng kinh ngạc trước mẻ cá mà các ông vừa mới bắt được; cả ông Giacôbê và Gioan, con ông Giêbêđê, bạn đồng nghiệp với ông Simon cũng thế. Nhưng Chúa Giêsu phán bảo ông Simon rằng: “Đừng sợ hãi: từ đây con sẽ là kẻ chinh phục người ta”. Bấy giờ các ông đưa thuyền vào bờ, và đã từ bỏ mọi sự mà đi theo Người.
Trong bài huấn dụ ngắn trước khi đọc kinh Truyền Tin, Đức Thánh Cha nói:
Anh chị em thân mến, chào buổi sáng!
Bài Tin Mừng của phụng vụ hôm nay đưa chúng ta đến bờ Biển Galilê. Đám đông tụ tập xung quanh Chúa Giêsu khi một số ngư dân thất vọng, bao gồm cả Simôn Phêrô, đang rửa lưới sau một đêm đánh cá thất bại. Và kìa, Chúa Giêsu xuống thuyền của ông Simôn Phêrô; và Người lại bảo ông ra biển giăng lưới (x. Lc 5:1-4). Chúng ta hãy dừng lại ở hai hành động này của Chúa Giêsu: thứ nhất, Người xuống thuyền và thứ hai, Người mời chúng ta ra biển. Đó là một đêm mà mọi thứ trở nên tồi tệ, không có cá, nhưng ông Simôn Phêrô tin tưởng và ra khơi.
Đầu tiên, Chúa Giêsu xuống thuyền của ông Simôn Phêrô. Để làm gì? Thưa: Để dạy bảo. Ngài lên chính chiếc thuyền không đầy cá, nhưng đã trở về bờ trống trơn, sau một đêm làm việc và thất vọng. Đó là một hình ảnh đẹp đối với chúng ta. Con thuyền đời ta mỗi ngày rời bến là gia đình để ra biển mưu sinh; mỗi ngày chúng ta cố gắng “thả lưới chỗ sâu”, nuôi dưỡng ước mơ, thực hiện các dự án, sống yêu thương trong các mối quan hệ của mình. Nhưng thường, giống như Phêrô, chúng ta trải qua những “đêm với những tấm lưới trống rỗng”, những đêm thất vọng vì cố gắng đến mấy cũng chẳng thấy kết quả như mong muốn: “Chúng tôi đã làm việc cả đêm mà chẳng bắt được gì” (câu 5), ông Simôn Phêrô nói. Đã bao lần chúng ta chỉ còn lại với cảm giác thất bại, trong lòng lại nảy sinh nỗi thất vọng và cay đắng. Đó là hai loại sâu mọt rất nguy hiểm.
Khi đó, Chúa làm gì? Thưa: Ngài quyết định lên thuyền của chúng ta. Từ đó Ngài loan báo Tin Mừng cho thế giới. Chính chiếc thuyền trống rỗng đó, một biểu tượng cho sự bất lực của chúng ta, lại trở thành “chiếc bục giảng” của Chúa Giêsu, bục giảng mà từ đó Người công bố Lời Chúa. Và đây là điều Chúa thích làm: Chúa là Chúa của những điều ngạc nhiên, của những phép lạ trong những điều ngạc nhiên; bước lên con thuyền của cuộc đời chúng ta khi chúng ta không có gì để cống hiến; bước vào khoảng trống của chúng ta và lấp đầy chúng với sự hiện diện của Ngài; dùng sự nghèo khó của chúng ta để rao truyền sự giàu có của Ngài, sự khốn khổ của chúng ta để rao truyền lòng thương xót của Ngài. Chúng ta hãy nhớ điều này: Thiên Chúa không muốn có một chiếc du thuyền, nhưng Ngài muốn một con thuyền tồi tàn “tồi tàn” là đủ cho Ngài, miễn là chúng ta chào đón Ngài: vâng! chào đón là quan trọng. Con thuyền không đáng quan tâm… chào đón mới là quan trọng. Nhưng tôi tự hỏi liệu chúng ta có để Chúa Giêsu bước vào con thuyền cuộc đời mình không? Chúng ta có đặt những gì ít ỏi chúng ta có dưới thánh ý Ngài không? Đôi khi chúng ta cảm thấy không xứng đáng với Ngài vì chúng ta là những người tội lỗi. Nhưng đây là một cái cớ mà Chúa không thích, vì nó xua đuổi Ngài ra khỏi chúng ta. Ngài là Chúa của sự gần gũi, của lòng trắc ẩn, của sự dịu dàng, và Ngài không chạy theo chủ nghĩa hoàn hảo, Ngài tìm kiếm sự chấp nhận. Ngài cũng nói với anh chị em: “Hãy để Thầy lên con thuyền của cuộc đời con”. “Nhưng, Chúa ơi, hãy nhìn xem...”, “Như thế này: hãy để con tiếp tục, như thế này thôi Chúa ơi”. Hãy suy nghĩ về điều này.
Đây là cách Chúa xây dựng lại lòng tin của Phêrô. Sau khi xuống thuyền, sau khi rao giảng, Ngài nói với ông: “Hãy chèo ra chỗ sâu” (câu 4). Đó không phải là thời điểm thích hợp để đánh cá, đó là ban ngày, nhưng Phêrô tin cậy Chúa Giêsu. Ông không dựa vào chiến lược của những người đánh cá, mà ông biết rõ, nhưng ông dựa vào sự mới lạ của Chúa Giêsu. Sự ngạc nhiên đó đã thúc đẩy ông làm theo những gì Chúa Giêsu đã nói với ông. Điều tương tự cũng xảy ra với chúng ta: nếu chúng ta đón Chúa trên thuyền của mình, chúng ta có thể ra khơi. Với Chúa Giêsu, ta có thể điều hướng biển đời mà không sợ hãi, không thất vọng khi không bắt được gì, và không nhượng bộ khi “không thể làm gì khác”. Luôn luôn, cả trong đời sống cá nhân lẫn đời sống của Giáo hội và xã hội, một điều gì đó cao đẹp và can đảm có thể được thực hiện: luôn luôn. Chúng ta luôn có thể bắt đầu lại Chúa luôn mời gọi chúng ta quay trở lại bởi vì Ngài mở ra những khả năng mới. Do đó, chúng ta hãy chấp nhận lời mời: chúng ta hãy xua đuổi sự bi quan và ngờ vực và hãy xuống biển với Chúa Giêsu. Ngay cả với chiếc thuyền nhỏ trống rỗng của chúng ta cũng sẽ chứng kiến một vụ đánh bắt kỳ diệu.
Chúng ta hãy cầu xin Mẹ Maria, Đấng đã đón Chúa trên thuyền cuộc đời Mẹ, khích lệ chúng ta và cầu bầu cho chúng ta.
Sau khi đọc kinh Truyền Tin, Đức Thánh Cha nói thêm như sau:
Anh chị em thân mến,
Hôm nay đánh dấu Ngày quốc tế chống lại sự cắt bỏ bộ phận sinh dục nữ. Khoảng ba triệu trẻ em gái phải trải qua thủ thuật này mỗi năm, thường trong tình trạng rất nguy hiểm cho sức khỏe của họ. Tục lệ này, không may phổ biến ở nhiều nơi trên thế giới, làm nhục phẩm giá của phụ nữ và đe dọa nghiêm trọng đến sự toàn vẹn về thể chất của họ.
Và vào ngày thứ Ba tới, lễ nhớ Thánh Josephine Bakhita, Ngày Thế giới Cầu nguyện và Suy tư chống lại Nạn buôn người sẽ được cử hành. Đây là một vết thương sâu, gây ra bởi sự theo đuổi lợi ích kinh tế mà không có bất kỳ sự tôn trọng nào đối với con người một cách nhục nhã. Nhiều cô gái - chúng tôi nhìn thấy họ trên đường phố - những người không được tự do, là nô lệ của bọn buôn người, những người đưa họ đi làm và nếu họ không mang tiền về, chúng sẽ đánh họ. Điều này đang xảy ra ở các thành phố của chúng ta ngày nay. Hãy thực sự suy nghĩ về nó.
Đối mặt với những tai họa của nhân loại, tôi bày tỏ nỗi đau của mình và kêu gọi tất cả những người có trách nhiệm phải hành động dứt khoát để tránh cả những hành vi bóc lột và làm nhục nhất là phụ nữ và trẻ em gái.
Ngày hôm nay, tại Ý cũng tổ chức Ngày cho cuộc sống với phương châm “Chăm sóc cho mỗi cuộc sống”. Lời kêu gọi này có giá trị đối với tất cả mọi người, đặc biệt là đối với những người yếu nhất: người già, người bệnh và ngay cả trẻ em đang bị ngăn cản chào đời. Tôi tham gia cùng các giám mục Ý trong việc thúc đẩy văn hóa sống như một phản ứng đối với luận lý của sự loại bỏ và suy giảm nhân khẩu học. Tất cả cuộc sống phải được bảo vệ, luôn luôn!
Chúng ta đã quen nhìn và đọc rất nhiều điều xấu trên các phương tiện truyền thông, những tin tức xấu, tai nạn, giết người... rất nhiều thứ. Nhưng hôm nay tôi xin đề cập đến hai điều đẹp đẽ. Một, ở Ma rốc, cả thị trấn đã cùng nhau cứu Rayan như thế nào. Cả thị trấn đã ở đó, làm việc để cứu một đứa trẻ. Họ đặt mọi thứ họ có vào đó. Thật không may, Rayan đã không qua khỏi. Nhưng ví dụ đó - hôm nay tôi đọc được trên tờ Il Messdowro - những bức ảnh chụp một ngôi làng ở đó, đang chờ cứu một đứa trẻ.... Cảm ơn những người này vì chứng tá đó!
Và một chuyện khác, đã xảy ra ở Ý ở đây, và sẽ không xuất hiện trên báo. Tại Monferrato: John, một người di cư Ghana 25 tuổi, người đã phải chịu đựng mọi thứ mà nhiều người di cư phải chịu để đến được đó, và cuối cùng định cư ở Monferrato, bắt đầu làm việc, xây dựng tương lai của mình, trong một công ty rượu. Và rồi anh ấy đổ bệnh vì căn bệnh ung thư quái ác, đến mức sắp chết. Và khi họ nói cho anh ta biết sự thật, và hỏi anh ta thích làm gì, anh ta trả lời: “Trở về nhà để ôm cha tôi trước khi mất.” Khi chết, anh nghĩ về cha mình. Và tại thị trấn Monferrato đó, họ lập tức thu thập và nhét đầy morphin vào người anh ta, họ đưa anh ta và một đồng nghiệp lên máy bay và tiễn anh ta về nhà để chết trong vòng tay của cha anh. Điều này cho chúng ta thấy rằng ngày nay, giữa rất nhiều tin xấu, vẫn có những điều đẹp đẽ, vẫn có.
Tôi chào tất cả anh chị em, những anh chị em ở Rôma và những người hành hương. Đặc biệt, những người đến từ Đức, Ba Lan và Valencia, Tây Ban Nha; cũng như các sinh viên đại học Madrid - họ ồn ào, những người Tây Ban Nha đàng kia! - và các tín hữu của giáo xứ Thánh Phanxicô Assisi ở Rôma. Một lời chào đặc biệt đến các nữ tu của nhóm Talitha Kum, những người hoạt động chống lại nạn buôn người. Cảm ơn chị em. Cảm ơn vì những gì chị em đã làm, vì sự dũng cảm của chị em. Cảm ơn chị em. Tôi khuyến khích chị em trong công việc của mình và tôi chúc phúc cho bức tượng Thánh Josephine Bakhita.
Và tôi chúc tất cả anh chị em một ngày Chúa Nhật tốt lành. Và xin đừng quên cầu nguyện cho tôi. Chúc một bữa trưa ngon miệng và xin tạm biệt.
Source:Holy See Press Office