8. QUỶ QUAN ĐÒI TIỀN
Có một người trở về cố hương, phải đi qua ngõ Sơn Đông, gặp lúc có nạn đói, người nghèo đói chết rất nhiều, ngay cả các lữ điếm cũng đóng cửa, nên anh ta chỉ biết vào trong chùa ngủ nơi đại điện, đột nhiên thấy phía bên đông để tám quan tài, mà bên tây chỉ để một quan tài.
Nửa đêm canh ba, nhìn thấy các quan tài đều có cánh tay đưa ra, cánh tay nào cũng vàng và xương xẩu, chỉ có tay quan tài ở phía tây đưa ra là trắng và mập.
Khách nhân gan dạ nhìn trái nhìn phải rồi cười nói:
- “Tụi mày là lũ quỷ nghèo xin ta tiền phải không?
Bèn mở bao tiền ra, lấy một đồng tiền lớn thảy vào, mấy quỷ nghèo ở phía đông thì rút tay vào trong quan tài, chỉ có quỷ phía tây là vẫn cứ đưa tay ra. Khách nhân nói:
- “Một đồng tiền không đủ à?
Nói xong thì lấy ra một trăm đồng, cái tay ấy vẫn không nhúc nhích.
Khách nhân nổi giận nói:
- “Mày là con quỷ nghèo có lòng tham vô đáy !”
Bèn lấy hai đồng tiền lớn bỏ vào trong bàn tay của người ấy, con quỷ ấy bèn rút tay vào trong quan tài. Khách nhân quá kinh ngạc, bèn đốt lửa lên soi chung quanh, té ra là quan tài phía đông có viết mấy chữ: nhân dân đói kém, danh mỗ; và cái quan tài duy nhất bên tây viết: huyện mỗ, Điển Sứ (biệt hiêu quan phủ) mỗ công chi cữu”.
(Hi đàm tục lục)
Suy tư 8:
Có một thầy đại chủng sinh nọ kể rằng: ban đêm thầy ngủ thì mùng mền tự nhiên treo lên trần nhà, một đêm khác thầy nằm trên giường thì như có ai kéo chân thầy, mới đầu thầy sợ hãi và đọc kinh cầu nguyện, qua đêm thứ hai cũng như vậy, thầy sực nhớ chắc là các đẳng linh hồn trong luyện ngục muốn mình cầu nguyện cho họ, thế là thầy cầu nguyện cho các linh hồn mồ côi, quả nhiên không còn tình trạng “phá phách” ấy nữa.
Khi còn giúp xứ ở một họ đạo tại Sài gòn, tối nào tôi cũng quỳ sát bên chổ để hài cốt trong nhà thờ để đọc kinh tối, cầu nguyện. Tối nào cũng vậy, tôi nghe tiếng lốc cốc lốc nơi chỗ để hài cốt, mới đầu không để ý vì tưởng là mấy con chuột chạy, nhưng sau nhiều lần thì để ý và đứng dậy coi cái gì kêu vậy, nhưng khi đứng dậy coi thì không thấy không nghe gì cả, tôi tiếp tục đọc kinh thì lại nghe tiếng lốc cốc phát ra nơi hủ hài cốt, tôi kê sát tai vào hài cốt thì không nghe gì, nhưng khi rời tai khỏi hủ hài cốt thì nghe tiếng lốc cốc, tôi biết đó là các linh hồn nhắc nhở mình cầu nguyện cho họ, thế là tôi cầu nguyện cho các linh hồn mồ côi và các linh hồn đã qua đời trong giáo xứ, thế là từ đó không nghe tiếng lốc cốc nữa...
Các linh hồn trong luyện ngục không cần tiền bạc, không cần ăn uống, không cần vật chất, nhưng các ngài cần đến lời cầu nguyện của chúng ta, bởi vì có nhiều linh hồn không ai nhớ để cầu nguyện cho họ cả, đó là các linh hồn mồ côi.
Làm người Ki-tô hữu sung sướng thật, được rất nhiều lời cầu nguyện của mọi người sau khi qua đời, đó chính là tín điều các thánh thông công mà Giáo Hội dạy chúng ta vậy.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)
-----------
http://www.vietcatholic.org
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://nhantai.info
Có một người trở về cố hương, phải đi qua ngõ Sơn Đông, gặp lúc có nạn đói, người nghèo đói chết rất nhiều, ngay cả các lữ điếm cũng đóng cửa, nên anh ta chỉ biết vào trong chùa ngủ nơi đại điện, đột nhiên thấy phía bên đông để tám quan tài, mà bên tây chỉ để một quan tài.
Nửa đêm canh ba, nhìn thấy các quan tài đều có cánh tay đưa ra, cánh tay nào cũng vàng và xương xẩu, chỉ có tay quan tài ở phía tây đưa ra là trắng và mập.
Khách nhân gan dạ nhìn trái nhìn phải rồi cười nói:
- “Tụi mày là lũ quỷ nghèo xin ta tiền phải không?
Bèn mở bao tiền ra, lấy một đồng tiền lớn thảy vào, mấy quỷ nghèo ở phía đông thì rút tay vào trong quan tài, chỉ có quỷ phía tây là vẫn cứ đưa tay ra. Khách nhân nói:
- “Một đồng tiền không đủ à?
Nói xong thì lấy ra một trăm đồng, cái tay ấy vẫn không nhúc nhích.
Khách nhân nổi giận nói:
- “Mày là con quỷ nghèo có lòng tham vô đáy !”
Bèn lấy hai đồng tiền lớn bỏ vào trong bàn tay của người ấy, con quỷ ấy bèn rút tay vào trong quan tài. Khách nhân quá kinh ngạc, bèn đốt lửa lên soi chung quanh, té ra là quan tài phía đông có viết mấy chữ: nhân dân đói kém, danh mỗ; và cái quan tài duy nhất bên tây viết: huyện mỗ, Điển Sứ (biệt hiêu quan phủ) mỗ công chi cữu”.
(Hi đàm tục lục)
Suy tư 8:
Có một thầy đại chủng sinh nọ kể rằng: ban đêm thầy ngủ thì mùng mền tự nhiên treo lên trần nhà, một đêm khác thầy nằm trên giường thì như có ai kéo chân thầy, mới đầu thầy sợ hãi và đọc kinh cầu nguyện, qua đêm thứ hai cũng như vậy, thầy sực nhớ chắc là các đẳng linh hồn trong luyện ngục muốn mình cầu nguyện cho họ, thế là thầy cầu nguyện cho các linh hồn mồ côi, quả nhiên không còn tình trạng “phá phách” ấy nữa.
Khi còn giúp xứ ở một họ đạo tại Sài gòn, tối nào tôi cũng quỳ sát bên chổ để hài cốt trong nhà thờ để đọc kinh tối, cầu nguyện. Tối nào cũng vậy, tôi nghe tiếng lốc cốc lốc nơi chỗ để hài cốt, mới đầu không để ý vì tưởng là mấy con chuột chạy, nhưng sau nhiều lần thì để ý và đứng dậy coi cái gì kêu vậy, nhưng khi đứng dậy coi thì không thấy không nghe gì cả, tôi tiếp tục đọc kinh thì lại nghe tiếng lốc cốc phát ra nơi hủ hài cốt, tôi kê sát tai vào hài cốt thì không nghe gì, nhưng khi rời tai khỏi hủ hài cốt thì nghe tiếng lốc cốc, tôi biết đó là các linh hồn nhắc nhở mình cầu nguyện cho họ, thế là tôi cầu nguyện cho các linh hồn mồ côi và các linh hồn đã qua đời trong giáo xứ, thế là từ đó không nghe tiếng lốc cốc nữa...
Các linh hồn trong luyện ngục không cần tiền bạc, không cần ăn uống, không cần vật chất, nhưng các ngài cần đến lời cầu nguyện của chúng ta, bởi vì có nhiều linh hồn không ai nhớ để cầu nguyện cho họ cả, đó là các linh hồn mồ côi.
Làm người Ki-tô hữu sung sướng thật, được rất nhiều lời cầu nguyện của mọi người sau khi qua đời, đó chính là tín điều các thánh thông công mà Giáo Hội dạy chúng ta vậy.
Lm. Giuse Maria Nhân Tài, csjb.
(Dịch từ tiếng Hoa và viết suy tư)
-----------
http://www.vietcatholic.org
https://www.facebook.com/jmtaiby
http://nhantai.info