1. Máu Thánh Gennariô đã KHÔNG hoá lỏng trong bối cảnh dịch bệnh bùng phát khiến nhiều người Ý âu lo
Hôm thứ Tư 16 tháng 12, tại Naples tiếng Ý gọi là Napoli, máu của Thánh Gennariô vẫn khô đặc, không có bất cứ dấu chỉ hóa lỏng nào, một giọt cũng không có.
Diễn biến này được nhiều người Ý xem là một điềm rất xấu. Vài ngày trước đó, một cây cầu đột nhiên gẫy làm đôi trong đêm. Một chiếc xe chở khách đã lao xuống dòng sông. Tổn thất cho đến nay vẫn chưa được báo cáo đầy đủ.
Trong khi đó, tính đến chiều tối thứ Tư 16 tháng 12, tử vong tại Ý đã lên đến 66,537 người, trong số 1,888,144 trường hợp nhiễm coronavirus. Số trường hợp nhiễm bệnh trong một ngày 15 tháng 12 thôi là 14,840 người. Cũng trong ngày 15 tháng 12, có 846 người đã chết vì virus Tầu độc địa, nghĩa là ngang ngửa với con số người chết trong một ngày tại đỉnh cao của đại dịch coronavirus hồi cuối tháng Ba. Ngày 27 tháng Ba được kể là ngày đen tối nhất, số trường hợp tử vong trong ngày hôm ấy là 921 người.
Cha Vincenzo de Gregorio, phụ trách nhà nguyện Thánh Gennariô ở nhà thờ chính tòa Naples cho biết:
“Khi chúng tôi lấy thánh tích từ két sắt ra, máu đã hoàn toàn khô đặc và vẫn hoàn toàn khô đặc.”
Sau Thánh lễ sáng ngày 16 tháng 12 tại nhà thờ chính tòa Đức Mẹ Maria, theo thông lệ bình máu Thánh Gennariô đã được đưa ra cho anh chị em giáo dân kính viếng.
Trước sự thất vọng của họ, máu Thánh Gennariô đã không hóa lỏng như trông đợi.
Trong đoạn video này, quý vị và anh chị em có thể thấy phản ứng mất bình tĩnh của anh chị em giáo dân. Nhiều người đã cất tiếng đọc kinh, và những người khác đọc theo.
Cha Vincenzo de Gregorio an ủi họ và nói rằng phép lạ đôi khi xảy ra vài giờ sau đó trong ngày. Ngài nói “cách đây vài năm vào lúc 5 giờ chiều, máu đã hóa lỏng. Vì vậy, chúng ta chưa thể chắc chắn điều gì sẽ xảy ra”.
“Tình trạng thực tế hiện nay, như anh chị em có thể thấy, hoàn toàn khô đặc. Không có bất cứ dấu chỉ nào, thậm chí một chút cũng không có. Nhưng không sao đâu, chúng ta sẽ chờ đợi dấu chỉ này với niềm tin của chúng ta”.
Tuy nhiên, đến cuối thánh lễ buổi tối ngày thứ Tư, tức là vào sáng thứ Năm theo giờ Việt Nam, máu vẫn còn khô đặc.
Thánh Gennariô là giám mục thành Benevento, nước Ý. Ngài được chọn làm quan thầy của thành Naples nước này. Thánh nhân chịu tử đạo trong cuộc bách hại dưới triều hoàng đế La Mã Diôclêtiô vào ngày 19 tháng 9 năm 305.
Ngài bị chặt đầu cùng với các phó tế Festus, Sosius và Proculus; thầy đọc sách Desiderius và hai giáo dân Eutyches và Acutius. Tất cả đều bị bắt khi đến thăm Sosius, là phó tế và đang bị tù ở Pozzuoli. Sau khi bị bắt, họ bị quăng vào đấu trường để gấu xé xác nhưng chúng không làm hại các ngài, bởi đó họ bị chém đầu.
Một lọ máu khô của ngài được lưu trữ trong nhà thờ chánh tòa Naples. Một hiện tượng kỳ lạ không giải thích được là máu khô của ngài hóa lỏng mỗi năm ba lần: vào ngày 19 tháng 9, ngày lễ kính thánh nhân; ngày Chúa Nhật đầu tiên của tháng Năm, kỷ niệm di tích của ngài được rước vào nhà thờ chánh tòa Naples; và vào ngày 16 tháng 12, kỷ niệm vụ phun trào núi lửa Vesuvius. Giáo Hội chưa từng chính thức tuyên bố đây là phép lạ, mặc dù Đức Tổng Giám Mục Naples thường xuyên chủ sự các buổi lễ tại đó và hộp đựng máu khô được đặt trên bàn thờ và phép lạ được công bố khi máu của ngài hóa lỏng.
Ngày 16 tháng 12 năm 2016, bửu huyết của Thánh Gennariô đã không hóa lỏng như dự kiến. Chỉ một tuần sau đó, các nhà khoa học cho biết một hỏa diệm sơn ngoài khơi bờ biển đảo Sicily, gần Naples, đã rục rịch hoạt động trở lại.
Hỏa diệm sơn Campi Flegrei là núi lửa lớn hơn rất nhiều so với ngọn núi lửa Vesuvius, từng phun trào phún xuất thạch phá hủy toàn bộ thành phố cổ Pompeii. Núi lửa Campi Flegrei, một khi bùng nổ có thể gây nguy hiểm cho nhiều nước châu Âu.
Nhiều cư dân của Naples tin rằng việc máu của thánh nhân không hóa lỏng là một dấu chỉ cho thấy các bi kịch sẽ xảy đến cho thành phố. Gần đây nhất, khi máu của thánh nhân không hóa lỏng vào năm 1980, một trận động đất đã xảy ra ít ngày sau ở phía nam thành phố Naples làm hơn 2,500 người thiệt mạng. Một trường hợp tương tự vào năm 1939, khi một bệnh dịch tả tấn công thành phố ngay trước khi bùng nổ Thế chiến thứ hai; và vào năm 1943, khi quân đội Đức Quốc xã chiếm đóng Ý. Trong quá khứ xa xôi nhất, sự vắng mặt của các phép lạ thường được kết hợp với các tổn thất quân sự, các vụ phun trào núi lửa, và sự bùng phát của các dịch bệnh.
Đức Hồng Y Crescenzio Sepe đã cai quản tổng giáo phận Napoli, một trong những giáo phận quan trọng của Ý, trong 14 năm qua. Hai năm trước, khi đến tuổi 75, ngài đã nộp đơn từ chức theo luật định. Đức Thánh Cha Phanxicô đã lưu nhiệm ngài thêm 2 năm và hôm thứ Bẩy 12 tháng 12, Đức Thánh Cha đã chấp nhận đơn từ chức của ngài và bổ nhiệm Đức Cha Domenico Battaglia, 57 tuổi, đang là Giám Mục của giáo phận Cerreto Sannita-Telese-Sant'Agata de' Goti lên thay. Ngài được biết đến như một “linh mục đường phố”, một người rất gần gũi với người nghèo.
Đức Hồng Y Crescenzio Sepe, đã cử hành thánh lễ tại nhà thờ chính tòa hôm 16 tháng 12.
Khi phép lạ vẫn chưa xảy ra, Đức Hồng Y Sepe nói với những người tụ tập, “chúng ta cần phải thực hiện một hành động thể hiện lòng sùng kính chân chính và sâu sắc đối với Thánh Gennariô của chúng ta, chúng ta cần hiệp nhất với nhau nhân danh ngài”.
“Chính Người đã giúp chúng ta sống, làm chứng cho đức tin và dù máu không hóa lỏng cũng không có nghĩa là những điều không may sẽ xảy ra. Điều quan trọng là chúng ta cần cảm thấy thực sự hiệp nhất, tham dự vào sự kiện vô cùng đặc biệt này với sự thành kính của chúng ta đối với vị thánh bổn mạng”.
Đức Hồng Y khuyên anh chị em làm các việc phạt tạ và thống hối, đặc biệt trong bối cảnh đón mừng Chúa đến.
Source:Catholic News Agency
2. Bài Giáo Lý Hàng Tuần Của Đức Phanxicô: Cầu Nguyện Chuyển Cầu
Bản dịch của Vũ Văn An
Trong buổi yết kiến chung ngày 16 tháng 12, được trực tiếp phát tuyến từ Thư Viện Tông Tòa, Đức Phanxicô tiếp tục nói về việc cầu nguyện, nhấn mạnh đến hình thức chuyển cầu tức hình thức cầu nguyện cho người khác. Theo ngài, đã cầu nguyện, ta phải cầu nguyện cho người khác: vì người năng cầu nguyện không thể quay lưng lại thế giới.
Sau đây là nguyên văn bài giáo lý của ngài, căn cứ vào bản tiếng Anh do Tòa Thánh cung cấp:
Anh chị em thân mến, chúc anh chị em một buổi sáng tốt đẹp!
Những người cầu nguyện không bao giờ quay lưng lại với thế giới. Nếu không thu thập các niềm vui và nỗi buồn, hy vọng và lo lắng của con người, lời cầu nguyện trở thành một hoạt động “trang trí”, một cách hành xử hời hợt, đóng kịch, đơn độc. Tất cả chúng ta đều cần có nội tâm tính: rút lui vào một không gian và một thời gian dành riêng cho mối liên hệ của chúng ta với Thiên Chúa. Nhưng điều này không có nghĩa chúng ta trốn tránh thực tại. Trong lời cầu nguyện, Thiên Chúa “tiếp nhận chúng ta, ban phước cho chúng ta, rồi bẻ bánh và ban cho chúng ta”, để thỏa mãn cơn đói của mọi người. Mọi Kitô hữu đều được kêu gọi trở nên bánh ăn, được bẻ ra và chia sẻ trong bàn tay Thiên Chúa. Đó là, đó là lời cầu nguyện cụ thể, đó không phải là một việc trốn tránh.
Vì vậy, những người nam nữ cầu nguyện tìm kiếm sự thanh vắng và im lặng, không phải để khỏi bị quấy rầy, nhưng để lắng nghe tiếng nói của Thiên Chúa cách tốt hơn. Đôi khi họ rút lui hoàn toàn khỏi thế giới, trong cảnh bí mật của căn phòng riêng của họ, như Chúa Giêsu vốn khuyến cáo (x. Mt 6:6). Nhưng dù ở đâu, họ vẫn luôn giữ cho cánh cửa tâm hồn họ rộng mở: cánh cửa rộng mở cho những ai cầu nguyện mà không biết phải cầu nguyện ra sao; cho những người không cầu nguyện gì cả nhưng mang trong mình một tiếng kêu ngột ngạt, một lời khẩn cầu tiềm ẩn; cho những người lầm đường lạc lối… Bất cứ ai gõ cửa người cầu nguyện đều thấy một tấm lòng nhân ái không loại trừ một ai. Lời cầu nguyện xuất phát từ trái tim và tiếng nói của chúng ta và mang trái tim và tiếng nói lại cho rất nhiều người không biết cách cầu nguyện hoặc không muốn cầu nguyện hoặc không thể cầu nguyện: chúng ta là trái tim và tiếng nói của những người này, vươn lên tới Chúa Giêsu, vươn lên tới Chúa Cha như những người chuyển cầu. Trong cảnh yên tĩnh của những người cầu nguyện, cho dù sự yên tĩnh này kéo dài một thời gian lâu hay chỉ nửa giờ, để cầu nguyện, những người cầu nguyện tách mình ra khỏi mọi sự và khỏi mọi người để tìm thấy mọi sự và mọi người trong Thiên Chúa. Những người này cầu nguyện cho cả thế giới, gánh trên vai những nỗi buồn và tội lỗi của họ. Họ cầu nguyện cho mỗi người và mọi người: họ giống như những chiếc “ăng-ten” của Thiên Chúa trong thế giới này. Người cầu nguyện nhìn thấy khuôn mặt của Chúa Kitô nơi mọi người nghèo đến gõ cửa, nơi mọi người đã đánh mất ý nghĩa của sự vật. Trong Sách Giáo Lý chúng ta đọc: “việc chuyển cầu, tức cầu xin cho người khác (…) là đặc điểm của một tấm lòng cùng rung nhịp với lòng thương xót của Thiên Chúa”. Điều này thật đẹp đẽ. Khi cầu nguyện, chúng ta cùng rung nhịp với lòng thương xót của Thiên Chúa; có lòng thương xót đối với tội lỗi của chúng ta, thương xót với chính chúng ta, nhưng cũng thương xót với tất cả những người đã yêu cầu được cầu nguyện, những người mà chúng ta muốn cầu nguyện cho cùng nhịp với trái tim của Thiên Chúa. Đây là lời cầu nguyện đích thực: cùng nhịp với lòng thương xót của Thiên Chúa, với trái tim thương xót của Người. “Trong thời đại của Giáo hội, sự chuyển cầu của Kitô hữu tham dự vào sự chuyển cầu của Chúa Kitô, như một biểu thức của sự hiệp thông các thánh” (n. 2635). Tham dự vào sự chuyển cầu của Chúa Kitô nghĩa là gì? Khi tôi chuyển cầu cho ai đó hoặc cầu nguyện cho ai đó: thì Chúa Kitô ở trước mặt Chúa Cha, Người là Đấng chuyển cầu, Người cầu nguyện cho chúng ta, Người cầu nguyện, cho Chúa Cha thấy những vết thương trên tay của Người, thì Chúa Giêsu hiện diện trước mặt Chúa Cha với nhiệm thể của Người. Và Chúa Giêsu là người chuyển cầu của chúng ta và cầu nguyện là giống như Chúa Giêsu một chút: chuyển cầu trong Chúa Giêsu cùng Chúa Cha, cho những người khác. Điều này rất đẹp đẽ.
Trái tim con người hướng về việc cầu nguyện. Điều này hoàn toàn nhân bản. Ai không yêu thương anh chị em mình thì không cầu nguyện nghiêm túc. Ai đó có thể nói: người ta không thể cầu nguyện khi chìm đắm trong hận thù; người ta không thể cầu nguyện khi chìm đắm trong sự dửng dưng. Lời cầu nguyện chỉ được dâng lên trong tinh thần yêu thương. Những người không yêu chỉ giả vờ cầu nguyện, họ tin họ đang cầu nguyện, nhưng họ không cầu nguyện vì họ thiếu tinh thần thích hợp, đó là tình yêu. Trong Giáo hội, những người quen với nỗi buồn và niềm vui của người khác đào sâu hơn những người điều tra “hệ thống chủ yếu” của thế giới. Vì thế, kinh nghiệm của con người hiện diện trong mọi lời cầu nguyện, vì bất kể người ta có thể đã phạm phải những lỗi lầm nào, họ không bao giờ bị bác bỏ hoặc bị gạt sang một bên.
Khi các tín hữu, được Chúa Thánh Thần thúc đẩy, cầu nguyện cho những người tội lỗi, họ không được lựa chọn, không được phán xét hay lên án ai: họ cầu nguyện cho tất cả mọi người. Và họ cầu nguyện cho chính họ. Lúc đó, họ biết rằng họ không khác những người được họ cầu nguyện cho. Họ nhận ra mình là những kẻ tội lỗi giữa những kẻ tội lỗi và họ cầu nguyện cho mọi người. Bài học của dụ ngôn người Pharisiêu và người thu thuế luôn sống động và có liên quan (xem Lc 18: 9-14): chúng ta không tốt hơn ai hết, tất cả chúng ta đều là anh chị em, những người mang thân phận mong manh, đau khổ và tội lỗi chung.
Vì vậy, một lời cầu nguyện chúng ta có thể thưa với Chúa là: “Lạy Chúa, không ai công chính trong tầm mắt Chúa” (xem Tv 143: 2), đây là lời một trong các Thánh vịnh nói: “Lạy Chúa, không ai đang sống mà công chính, trong tầm mắt của Chúa, không ai trong chúng con: tất cả chúng con đều là những kẻ có tội - tất cả chúng con đều mắc nợ, mỗi người đều có món nợ phải trả; không ai không có tội trong mắt Người. Lạy Chúa, xin thương xót chúng con!" Và với tinh thần này, lời cầu nguyện sinh hoa trái vì chúng ta khiêm nhường trước mặt Thiên Chúa và cầu nguyện cho mọi người. Thay vào đó, người Pharisiêu cầu nguyện cách tự đắc: “Lạy Chúa, con cảm tạ Chúa, vì con không giống như những người khác, các kẻ tội lỗi: Con công chính, luôn luôn làm… ”. Đấy không phải là cầu nguyện: đấy là nhìn chính mình trong gương, không phải là nhìn vào thực tại của chính mình, không. Nó giống như việc anh chị tự trang điểm mình trong gương vì sự kiêu ngạo của anh chị em.
Thế giới tiếp tục tiến bước nhờ vào chuỗi những người cầu nguyện này, những người chuyển cầu, và là những người phần lớn không được biết đến … nhưng không phải Thiên Chúa không biết đến! Có nhiều Kitô hữu vô danh, trong thời gian bị bách hại, đã lặp lại lời của Chúa chúng ta: “Lạy Cha, xin tha thứ cho họ; vì họ không biết việc họ đang làm”(Lc 23:34).
Vị Mục Tử Nhân Lành vẫn trung thành ngay khi biết tội lỗi của dân Người: Vị Mục Tử Nhân Lành tiếp tục làm Cha ngay cả khi con cái của Người tách ra xa và bỏ rơi Người. Người kiên trì trong việc phục vụ như chủ chăn ngay cả với những người đã vấy máu tay Người; Người không đóng cửa trái tim của Người với những người thậm chí đã làm cho Người phải đau khổ.
Trong tất cả các chi thể của mình, Giáo Hội có sứ mạng thực hành lối cầu nguyện chuyển cầu: chuyển cầu cho người khác. Điều này đặc biệt đúng đối với những người thực thi các vai trò trách nhiệm: cha mẹ, giáo viên, thừa tác viên thụ phong, cấp trên của các cộng đồng… Giống như Ápraham và Môsê, đôi khi họ phải “bênh vực” dân đã được giao phó cho họ trước mặt Thiên Chúa. Trên thực tế, chúng ta đang nói về việc bảo vệ họ bằng đôi mắt và trái tim của Thiên Chúa, bằng lòng từ bi và sự dịu dàng bách chiến bách thắng của Người. Cầu nguyện cho người khác một cách âu yếm.
Thưa anh chị em, chúng ta đều là những chiếc lá trên cùng một thân cây: mỗi chiếc rơi xuống nhắc nhở chúng ta về lòng đạo đức cao cả cần được nuôi dưỡng trong lời cầu nguyện, cho nhau. Vì vậy, chúng ta hãy cầu nguyện cho nhau. Nó sẽ mang lại điều tốt cho chúng ta và cho mọi người. Cảm ơn anh chị em.