Từ giữa tháng Ba tới giờ, lockdown toàn tập xảy ra gần như trên toàn đảo quốc Philippines. Tu sĩ truyền giáo thế là bị nhốt trong khuôn viên nhà xứ ở một làng quê. Mùa đại dịch, Philippines có những giai đoạn đứng đầu danh sách số người nhiễm siêu vi khuẩn cúm Covid-19 vùng Đông Nam Á. Bởi thế, chốt trạm mọc lên khắp nẻo đường trong tỉnh, phố, và thôn. Không có thẻ quarantine pass mà lang thang ngoài đường, lính trận Philippines mặc áo lính loang lổ da beo chặn lại, còng tay, tống về nhà ngay. Lockdown, Tu Sĩ chỉ còn được dâng thánh lễ online hằng ngày. Lockdown, trường đóng cửa, Em được ông trưởng thôn cho phép tới giáo xứ giúp lễ hằng ngày, nhưng bắt buộc phải đeo khẩu trang khi rời khỏi nhà. Ngồi trên xe đạp, em khẩu trang che kín mũi, miệng, phóng tới nhà xứ mỗi sáng sớm. Tới xứ, em nhanh nhanh chuẩn bị máy tính và dàn âm thanh để livestream thánh lễ. Tới giờ lễ, em trong áo giúp lễ và tôi trong áo lễ bước ra cung thánh rộng mênh mang với không một bóng người. Em mười bẩy tuổi, nhỉnh cao giò, tóc bôi keo, đeo khẩu trang, nhìn như tài tử Hàn Quốc.
Thánh lễ xong, em ăn sáng với tôi. Ăn điểm tâm, em ngồi phía bên kia bàn, tôi bên này, khoảng cách an toàn. Bao giờ cũng vậy, ăn cơm với tôi, em có nhiệm vụ làm dấu xướng kinh. Em đọc kinh xong, tôi cầm đôi đũa tre, nửa đùa nửa thật,
— Tới giờ ăn rồi, cấm mi ngứa cổ ho ho, hoặc ngứa mũi ách-xì...
Em lém lỉnh, nói ngay,
— Cha cũng vậy đó! Trong thánh lễ, con thấy cha cũng ho ho, mấy lần…
Em vừa nói vừa cẩn thận cởi khẩu trang ra. Tôi phá em, cười tủm tỉm,
— Sao tài tử K-pop không đeo khẩu trang nữa à?
Em phá ra cười, sửa lưng tôi,
— Cha! Con đâu phải K-pop! Con là Pinoy (người Philippines) mà. Nếu con hát nhạc pop nổi tiếng, người ta sẽ phong con P-pop. Còn cha, nếu cha hát hay, người ta sẽ gọi “ông Cha V-pop.” Mà nếu đeo khẩu trang như P-pop, sao con ăn…
Em mến,
Thế giới giờ này ai ai cũng hóa ra T-pop (chữ T thế cho chữ Thế giới),
từ trẻ sơ sinh cho đến cụ lão chuẩn bị yên nghỉ nơi “cuối trời thênh thang,”
giờ này ai ai cũng khẩu trang che mũi, miệng và cằm, kiểu K-pop, V-pop.
Thế giới giờ này rộn ràng khẩu trang,
đủ mầu, đủ kiểu, đủ hình dạng!
Từ kiểu khẩu trang phòng mổ, mầu xanh xanh.
Cho tới kiểu sát thủ Ninja, màu đen máu lạnh,
Hoặc lính trận rằn ri, loang lổ da beo,
Hoặc nữ tính mầu hồng hồng dễ thương chi lạ!
Thế giới giờ này đeo khẩu trang là “à-la-mode,”
Tông-soẹt-tông, mình với ta khẩu trang, “tuy hai là một,” một màu sim tim tím!
Như nhiều nhà lãnh đạo (cả ông và bà) đều đeo khẩu trang màu tím lịm hoa sim!
Giờ này thiên hạ ai cũng khẩu trang, cứ như khẩu trang tạo ra căn tính!
Không khẩu trang, không phải người!
Ông thần Descarte nếu từ ngôi mộ xanh xanh cỏ ngồi bật dậy sẽ cười,
“Tôi đeo khẩu trang, cho nên, tôi biết tôi sống.”
Riêng Plato kể chuyện người tù trong hang (bị xích chân từ thủa bẩm sinh) phiên bản mới,
“Khi quay trở về hang, hắn kể chuyện với bạn cùng hang động, ‘Ui chu choa! Tau thấy thiên hạ ai cũng đeo khẩu trang.’ Bạn nối khố nổi giận, tặng cho mấy gậy, quyết định gửi hắn đi bán muối!”
Thế giới giờ này người né người!
Ngồi trên xe bus gắn máy lạnh, hoặc xe bò cọc cạch lăn bánh,
người ngồi xa người, khoảng cách an toàn.
Anh xa tôi! Tôi xa em! Ta xa nhau.
Ai đó lỡ miệng ách-xì một, hoặc hai tiếng, hoặc một tràng;
Hết rồi những ánh mắt ái ngại, những lời nói cảm thông, “God bless,” hoặc “Trời, Phật, Chúa chữa!”
“Oh, no!” Thay vào đó, trăm ngàn con mắt hình viên đạn xuất hiện, hướng về phía người mới lỡ mũi!
Cứ thế!
Thiên hạ ai đó lỡ miệng, ho ho mấy tiếng,
Trần gian, đang như kiến lửa hoảng loạn vỡ tổ, ngay lập tức trở nên nhịp nhàng đồng dạng: mặt nhăn nhăn tựa như thù cha chưa trả!
Có người bấm chuông xe bus, đứng dậy, bỏ xuống xe, thà là lết bộ dưới trời nắng trưa nung lửa mùa hạ! Chậm! Nhưng sống sót… mặc dù đen cháy làn da!
Chẳng bao lâu nữa, con người theo luật tiến hóa sẽ phát triển bộ gene di truyền mới, bộ “antisocial.” Con người sẽ không được định nghĩa là “social beings” nữa. Xưa rồi Diễm! Tôi một mình sống, một mình chơi game điện tử, một mình coi phim Utube! Vậy là vui. Trái đất (thế là) yên lặng sa mạc. Thương xá, xe hơi, xe đạp, đường trải nhựa thênh thang mấy lằn, freeway bắt cao mấy tầng chồng chéo trở nên đồ cổ, bám rêu xanh, chực chờ giây phút sụp đổ!
Ông thần triết gia Hegel sẽ lúng túng với triết lý người ta cần một người khác để xác định “tôi hiện hữu!”
Thiệt tình là rách việc!
Thế giới giờ này chẳng ai bắt tay ai,
Chỉ đụng nhau qua những nắm đấm, anh đấm tôi, tôi đấm chị!
Hoặc những cú đá chân, chân cô gái tuổi mộng mơ đá chân cậu con trai mới lớn,
Chân bố đá chân dài tới nách của con gái!
Chân mẹ đá chân vòng kiềng số tám của con trai!
Thế giới rộn ràng đấm đá nhau!
Giờ này đấm đá trở nên dấu hiệu của hòa bình và của cả hòa giải!
Thế giới giờ này thiên hạ năm ngày ngồi trong nhà bếp làm việc kỹ sư, điện tử!
Buổi họp sáng thứ Hai đầu tuần, xếp lớn và các trưởng phòng gặp nhau qua Zoom,
báo cáo tuần qua, công tác tuần tới,
Ai cũng nghe giọng nói (rõ ràng), nhìn thấy đầu (tóc chải đẹp) và cổ (thắt cà-vạt)! Nhìn nét và chất như tài tử xi-nê Titanic lúc đang ăn tiệc trong khoang hạng nhất.
Nhưng, nếu không mặc quần tây đi giầy da thật, hoặc váy đẹp guốc cao gót 10 phân, mà chỉ là quần đùi xà-loỏng chân đất,
trưởng phòng và xếp lớn của đại công ty điện toán Thung Lũng Silicon cũng chả biết.
Giản đơn! Nóng nực mùa hè phía trên, mát mẻ mùa thu phía dưới! Một chuẩn mực mới!
Thế giới giờ này cô dâu chú rể trao đổi lời thề hôn ước qua màn ảnh máy vi tính.
Hai bên hôn nhau, nụ hôn đầu đời vợ chồng cũng qua hai màn ảnh!
Ông cha thánh giá áo đen, hoặc Sư thầy chuỗi bồ đề áo vàng, hoặc Đạo sỹ áo trắng bát quái, cả ba đại diện Thiên Chúa, Đức Phật, Thần Khí chúc lành tân lang tân nương cũng qua màn ảnh!
Quan họ hai bên, bố mẹ chồng bố mẹ vợ cũng hiện diện qua rất nhiều màn ảnh!
Mẹ đeo kiềng vàng nặng lên cổ con dâu, vàng 24 sáng lấp lánh bởi vàng ba số 999 chính hiệu, cũng qua màn ảnh!
Cô dâu đôi mắt vẽ chì thâm đen long lanh hạt lệ, má phấn hồng e lệ nói, “Con cảm ơn mạ,” cũng qua màn ảnh!
Tham dự qua màn ảnh, nhưng ai cũng đều phải đeo khẩu trang đủ màu đủ kiểu, và giữ khoảng cách an toàn.
“Ủa! Điều chi xảy ra vậy cà?” Thế giới năm 2020 giờ này bạn hỏi ta!
Người đơn thuần có thể sẽ nhún vai, rất tây ba-lô, rồi phán, “Ông (bà) thần nước mặn! Tỉnh dậy đi! Mở mắt ra mà nom nom cho kỹ hộ tôi!
Vi khuẩn SARS-CoV-2 vô hình nhè nhẹ bước chân vào đời hữu hình, đổi thay tất cả! Thế thôi!”
Với em, nhìn như P-pop, người có niềm tin vào Đức Kitô, tu sĩ sẽ nói,
“Thiên Chúa đang nói một điều gì đó với trần gian! Ai có tai để nghe thì hãy nghe!”
Cuối năm mùa đại dịch 2020
Thánh lễ xong, em ăn sáng với tôi. Ăn điểm tâm, em ngồi phía bên kia bàn, tôi bên này, khoảng cách an toàn. Bao giờ cũng vậy, ăn cơm với tôi, em có nhiệm vụ làm dấu xướng kinh. Em đọc kinh xong, tôi cầm đôi đũa tre, nửa đùa nửa thật,
— Tới giờ ăn rồi, cấm mi ngứa cổ ho ho, hoặc ngứa mũi ách-xì...
Em lém lỉnh, nói ngay,
— Cha cũng vậy đó! Trong thánh lễ, con thấy cha cũng ho ho, mấy lần…
Em vừa nói vừa cẩn thận cởi khẩu trang ra. Tôi phá em, cười tủm tỉm,
— Sao tài tử K-pop không đeo khẩu trang nữa à?
Em phá ra cười, sửa lưng tôi,
— Cha! Con đâu phải K-pop! Con là Pinoy (người Philippines) mà. Nếu con hát nhạc pop nổi tiếng, người ta sẽ phong con P-pop. Còn cha, nếu cha hát hay, người ta sẽ gọi “ông Cha V-pop.” Mà nếu đeo khẩu trang như P-pop, sao con ăn…
Em mến,
Thế giới giờ này ai ai cũng hóa ra T-pop (chữ T thế cho chữ Thế giới),
từ trẻ sơ sinh cho đến cụ lão chuẩn bị yên nghỉ nơi “cuối trời thênh thang,”
giờ này ai ai cũng khẩu trang che mũi, miệng và cằm, kiểu K-pop, V-pop.
Thế giới giờ này rộn ràng khẩu trang,
đủ mầu, đủ kiểu, đủ hình dạng!
Từ kiểu khẩu trang phòng mổ, mầu xanh xanh.
Cho tới kiểu sát thủ Ninja, màu đen máu lạnh,
Hoặc lính trận rằn ri, loang lổ da beo,
Hoặc nữ tính mầu hồng hồng dễ thương chi lạ!
Thế giới giờ này đeo khẩu trang là “à-la-mode,”
Tông-soẹt-tông, mình với ta khẩu trang, “tuy hai là một,” một màu sim tim tím!
Như nhiều nhà lãnh đạo (cả ông và bà) đều đeo khẩu trang màu tím lịm hoa sim!
Giờ này thiên hạ ai cũng khẩu trang, cứ như khẩu trang tạo ra căn tính!
Không khẩu trang, không phải người!
Ông thần Descarte nếu từ ngôi mộ xanh xanh cỏ ngồi bật dậy sẽ cười,
“Tôi đeo khẩu trang, cho nên, tôi biết tôi sống.”
Riêng Plato kể chuyện người tù trong hang (bị xích chân từ thủa bẩm sinh) phiên bản mới,
“Khi quay trở về hang, hắn kể chuyện với bạn cùng hang động, ‘Ui chu choa! Tau thấy thiên hạ ai cũng đeo khẩu trang.’ Bạn nối khố nổi giận, tặng cho mấy gậy, quyết định gửi hắn đi bán muối!”
Thế giới giờ này người né người!
Ngồi trên xe bus gắn máy lạnh, hoặc xe bò cọc cạch lăn bánh,
người ngồi xa người, khoảng cách an toàn.
Anh xa tôi! Tôi xa em! Ta xa nhau.
Ai đó lỡ miệng ách-xì một, hoặc hai tiếng, hoặc một tràng;
Hết rồi những ánh mắt ái ngại, những lời nói cảm thông, “God bless,” hoặc “Trời, Phật, Chúa chữa!”
“Oh, no!” Thay vào đó, trăm ngàn con mắt hình viên đạn xuất hiện, hướng về phía người mới lỡ mũi!
Cứ thế!
Thiên hạ ai đó lỡ miệng, ho ho mấy tiếng,
Trần gian, đang như kiến lửa hoảng loạn vỡ tổ, ngay lập tức trở nên nhịp nhàng đồng dạng: mặt nhăn nhăn tựa như thù cha chưa trả!
Có người bấm chuông xe bus, đứng dậy, bỏ xuống xe, thà là lết bộ dưới trời nắng trưa nung lửa mùa hạ! Chậm! Nhưng sống sót… mặc dù đen cháy làn da!
Chẳng bao lâu nữa, con người theo luật tiến hóa sẽ phát triển bộ gene di truyền mới, bộ “antisocial.” Con người sẽ không được định nghĩa là “social beings” nữa. Xưa rồi Diễm! Tôi một mình sống, một mình chơi game điện tử, một mình coi phim Utube! Vậy là vui. Trái đất (thế là) yên lặng sa mạc. Thương xá, xe hơi, xe đạp, đường trải nhựa thênh thang mấy lằn, freeway bắt cao mấy tầng chồng chéo trở nên đồ cổ, bám rêu xanh, chực chờ giây phút sụp đổ!
Ông thần triết gia Hegel sẽ lúng túng với triết lý người ta cần một người khác để xác định “tôi hiện hữu!”
Thiệt tình là rách việc!
Thế giới giờ này chẳng ai bắt tay ai,
Chỉ đụng nhau qua những nắm đấm, anh đấm tôi, tôi đấm chị!
Hoặc những cú đá chân, chân cô gái tuổi mộng mơ đá chân cậu con trai mới lớn,
Chân bố đá chân dài tới nách của con gái!
Chân mẹ đá chân vòng kiềng số tám của con trai!
Thế giới rộn ràng đấm đá nhau!
Giờ này đấm đá trở nên dấu hiệu của hòa bình và của cả hòa giải!
Thế giới giờ này thiên hạ năm ngày ngồi trong nhà bếp làm việc kỹ sư, điện tử!
Buổi họp sáng thứ Hai đầu tuần, xếp lớn và các trưởng phòng gặp nhau qua Zoom,
báo cáo tuần qua, công tác tuần tới,
Ai cũng nghe giọng nói (rõ ràng), nhìn thấy đầu (tóc chải đẹp) và cổ (thắt cà-vạt)! Nhìn nét và chất như tài tử xi-nê Titanic lúc đang ăn tiệc trong khoang hạng nhất.
Nhưng, nếu không mặc quần tây đi giầy da thật, hoặc váy đẹp guốc cao gót 10 phân, mà chỉ là quần đùi xà-loỏng chân đất,
trưởng phòng và xếp lớn của đại công ty điện toán Thung Lũng Silicon cũng chả biết.
Giản đơn! Nóng nực mùa hè phía trên, mát mẻ mùa thu phía dưới! Một chuẩn mực mới!
Thế giới giờ này cô dâu chú rể trao đổi lời thề hôn ước qua màn ảnh máy vi tính.
Hai bên hôn nhau, nụ hôn đầu đời vợ chồng cũng qua hai màn ảnh!
Ông cha thánh giá áo đen, hoặc Sư thầy chuỗi bồ đề áo vàng, hoặc Đạo sỹ áo trắng bát quái, cả ba đại diện Thiên Chúa, Đức Phật, Thần Khí chúc lành tân lang tân nương cũng qua màn ảnh!
Quan họ hai bên, bố mẹ chồng bố mẹ vợ cũng hiện diện qua rất nhiều màn ảnh!
Mẹ đeo kiềng vàng nặng lên cổ con dâu, vàng 24 sáng lấp lánh bởi vàng ba số 999 chính hiệu, cũng qua màn ảnh!
Cô dâu đôi mắt vẽ chì thâm đen long lanh hạt lệ, má phấn hồng e lệ nói, “Con cảm ơn mạ,” cũng qua màn ảnh!
Tham dự qua màn ảnh, nhưng ai cũng đều phải đeo khẩu trang đủ màu đủ kiểu, và giữ khoảng cách an toàn.
“Ủa! Điều chi xảy ra vậy cà?” Thế giới năm 2020 giờ này bạn hỏi ta!
Người đơn thuần có thể sẽ nhún vai, rất tây ba-lô, rồi phán, “Ông (bà) thần nước mặn! Tỉnh dậy đi! Mở mắt ra mà nom nom cho kỹ hộ tôi!
Vi khuẩn SARS-CoV-2 vô hình nhè nhẹ bước chân vào đời hữu hình, đổi thay tất cả! Thế thôi!”
Với em, nhìn như P-pop, người có niềm tin vào Đức Kitô, tu sĩ sẽ nói,
“Thiên Chúa đang nói một điều gì đó với trần gian! Ai có tai để nghe thì hãy nghe!”
Cuối năm mùa đại dịch 2020