Từ Chúa Nhật 9 tháng Ba đến nay đã không có các cuộc tụ họp tại quảng trường Thánh Phêrô để cùng đọc kinh với Đức Thánh Cha vào trưa Chúa Nhật và lắng nghe các huấn từ của ngài. Thay vào đó, các tín hữu có thể theo dõi qua truyền hình và Internet các diễn biến được truyền hình trực tiếp từ thư viện của Dinh Tông Tòa.

Buổi đọc kinh Lạy Nữ Vương Thiên Đàng hôm Chúa Nhật 26 tháng Tư cũng đã diễn ra như vậy.

Trước khi đọc kinh Lạy Nữ Vương Thiên Đàng, Đức Thánh Cha nói:

Anh chị em thân mến!

Tin Mừng hôm nay, lấy bối cảnh của ngày lễ Phục sinh, thuật lại câu chuyện của hai môn đệ trên đường Emmau (Lc 24: 13-35). Đó một câu chuyện bắt đầu và kết thúc trên đường đi. Trên thực tế, đó là hành trình ra khỏi thành Giêrusalem của các môn đệ. Các ông buồn trước kết thúc trong câu chuyện về Chúa Giêsu, nên đã rời Giêrusalem và đi bộ trở về quê nhà ở Emmau, cách đó mười một km. Đó là một hành trình diễn ra vào ban ngày, phần lớn của con đường là xuống dốc. Và rồi có một hành trình quay ngược trở lại Giêrusalem: mười một cây số nữa, nhưng được thực hiện vào lúc màn đêm buông xuống, phần lớn con đường là lên dốc sau khi các ông đã vất vả đi bộ cả ngày.

Hai hành trình: một dễ dàng vào ban ngày, và một hành trình khác mệt mỏi vào ban đêm. Tuy nhiên, lần thứ nhất xảy ra trong nỗi buồn, lần thứ hai trong niềm vui. Chúa đi bên cạnh các ông trong hành trình đầu tiên, nhưng các ông không nhận ra Ngài; trong hành trình thứ hai các ông không còn thấy Ngài nữa nhưng lại cảm thấy Ngài rất gần gũi. Đầu tiên, các ông chán nản và tuyệt vọng; trong hành trình thứ hai, các ông hối hả vừa đi vừa chạy để mang đến cho những người khác tin mừng về cuộc gặp gỡ với Chúa Giêsu Phục sinh.

Qua hai hành trình khác nhau này, các môn đệ đầu tiên nói với chúng ta, là các môn đệ của Chúa Giêsu ngày nay, rằng trong cuộc sống, chúng ta có trước mắt mình hai hướng ngược nhau: hướng thứ nhất, diễn ra khi hai ông lên đường, hai ông để mình bị tê liệt bởi cuộc sống thất vọng và buồn bã; và hướng thứ hai, khi ta không đặt mình và những vấn đề của mình lên trên hết, nhưng là Chúa Giêsu, Đấng đến thăm chúng ta và những người anh em đang chờ đợi chuyến viếng thăm của Người, cụ thể, là những anh em đang chờ được chúng ta chăm sóc. Đây là bước ngoặt: hãy ngừng quay quanh bản thân, với những thất vọng về quá khứ, những lý tưởng chưa được thực hiện, nhiều điều khủng khiếp đã xảy ra trong cuộc đời ta. Nhiều lần chúng ta bị dẫn dắt vào xu thế cứ muốn quay vòng vòng chung quanh chính mình. Hãy rời khỏi đó và đi về phía trước nhìn vào thực tế vĩ đại và chân thật nhất của cuộc sống: đó là Chúa Giêsu là Đấng hằng sống, và Ngài yêu mến tôi. Đây là thực tế lớn nhất. Và tôi có thể làm một cái gì đó cho người khác. Đó là một thực tế đẹp, tích cực, và huy hoàng!

Đây là bước ngoặt: hãy chuyển từ những suy nghĩ về chính bản thân sang thực tại của Thiên Chúa; hãy chuyển từ chữ “nếu” sang chữ “vâng”. Chuyển từ chữ “nếu” sang chữ “vâng” có nghĩa là gì? Phải chi Ngài đã ở đây để giải thoát chúng ta; phải chi Chúa đã lắng nghe tôi; phải chi cuộc sống đã diễn ra như tôi mong muốn; phải chi tôi có thứ này thứ khác... Tất cả những chữ “phải chi” hay những chữ “nếu” ấy gợi lên một giọng điệu phàn nàn. Chữ “nếu” chẳng giúp gì được cho chúng ta, nó không sinh hoa kết quả, nó không giúp được gì cho chúng ta, hay những người khác. Những chữ “nếu” của chúng ta, tương tự như những chữ “nếu” của hai môn đệ, tuy nhiên, các ngài đã vượt qua được nó để có được tiếng “vâng”: “vâng, Chúa vẫn còn sống, Ngài đi bên cạnh chúng tôi”. “Vâng, ngay bây giờ, không chờ đến ngày mai, chúng ta cất bước ngay để loan báo về Ngài”. “Vâng, tôi có thể làm điều này, để mọi người hạnh phúc hơn, để mọi người tốt hơn, để giúp đỡ nhiều người”. “Vâng, vâng, tôi có thể”. Đi từ chữ “nếu” sang chữ “vâng”, là đi từ phàn nàn đến niềm vui và bình an, bởi vì khi chúng ta phàn nàn, chúng ta không có niềm vui; chúng ta ở trong một màu xám, trong một không khí buồn bã xám xịt. Và điều này không giúp đỡ hay làm cho chúng ta phát triển tốt – hãy chuyển từ chữ “nếu” sang chữ “vâng”, từ phàn nàn đến niềm vui phục vụ.

Bước ngoặc thay đổi từ cái “tôi” của mình sang Thiên Chúa, từ nếu sang vâng đã diễn ra bằng cách nào nơi hai môn đệ trên đường Emmau? Thưa: đó là nhờ cuộc gặp gỡ với Chúa Giêsu: hai môn đệ trên đường Emmau trước tiên mở lòng ra với Ngài; sau đó các ông lắng nghe Chúa Giêsu giải thích Kinh thánh; rồi mời Ngài đến nhà của mình. Đây là ba giai đoạn mà chúng ta cũng có thể làm trong tâm hồn của mình: đầu tiên, hãy mở lòng ra với Chúa Giêsu, giao phó cho Ngài gánh nặng, những nỗ lực, sự thất vọng của cuộc sống, giao phó cho Ngài hết tất cả những chữ “phải chi”, và sau đó, bước thứ hai là lắng nghe Chúa Giêsu, hãy cầm lấy Kinh Thánh trong tay, để đọc đoạn này hôm nay, chương 24 của Tin Mừng theo Thánh Luca; bước thứ ba là cầu nguyện với Chúa Giêsu bằng chính lời của những môn đệ trên đường Emmau: Lạy Chúa, xin ở lại với chúng con (câu 29). Chúa ơi, hãy ở lại với con. Chúa ở lại với tất cả chúng ta vì chúng con cần Chúa để tìm ra đường đi nước bước. Và không có Chúa thì chỉ có đêm đen.

Anh chị em thân mến, trong cuộc sống, chúng ta luôn luôn trên cuộc hành trình và chúng ta trở thành điều mà chúng ta hướng đến. Chúng ta chọn con đường của Chúa, không phải con đường của “tôi”, con đường của tiếng “vâng”, chứ không phải con đường của chữ “nếu”. Chúng ta sẽ khám phá ra rằng với Chúa Giêsu không có điều bất ngờ, không có sự đi xuống; không có bóng đêm nào mà chúng ta không thể đối mặt. Xin Đức Mẹ, là Mẹ của Đấng là Đường, là đấng khi đón nhận Ngôi Lời đã làm cho cả cuộc đời mình thành một tiếng “xin vâng” với Chúa, chỉ ra con đường cho chúng ta.

Sau khi đọc kinh Lạy Nữ Vương Thiên Đàng, Đức Thánh Cha nói:

Anh chị em thân mến,

Ngày hôm qua là Ngày sốt rét thế giới của Liên Hợp Quốc. Trong khi chúng ta đang chiến đấu với đại dịch coronavirus, chúng ta phải thực hiện cam kết phòng ngừa và chữa bệnh sốt rét, đe dọa hàng tỷ người ở nhiều quốc gia. Tôi gần gũi với tất cả những bệnh nhân, với những người chăm sóc họ và những người làm việc để mọi người đều được tiếp cận với các dịch vụ y tế cơ bản tốt.

Một lời chào cũng dành cho tất cả những người đang tham gia ngày hôm nay tại Ba Lan trong Ngày Toàn quốc đọc Kinh thánh. Tôi đã nói với anh chị em nhiều lần và tôi muốn lặp lại ở đây, việc có thói quen đọc Tin Mừng trong vài phút mỗi ngày là quan trọng như thế nào. Chúng ta hãy mang Kinh Thánh trong túi của chúng ta, trong giỏ xách của chúng ta, để Kinh Thánh có thể luôn luôn ở gần chúng ta, cả về thể lý, và hãy đọc Kinh Thánh mỗi ngày.

Tháng Năm sẽ bắt đầu trong một vài ngày tới, đó là tháng dành riêng cho Đức Trinh Nữ Maria. Với một lá thư ngắn gọn - được công bố ngày hôm qua - tôi đã mời tất cả các tín hữu đọc kinh Mân Côi trong tháng này cùng nhau, trong gia đình hoặc đọc cá nhân, và cầu nguyện với một trong hai lời cầu nguyện mà tôi đã soạn ra cho mọi người. Xin Mẹ giúp chúng ta đối mặt với thời gian chúng ta đang trải qua với nhiều niềm tin và hy vọng.

Chúc anh chị em một tháng Năm hạnh phúc và một ngày Chúa Nhật vui vẻ. Xin đừng quên cầu nguyện cho tôi. Chúc anh chị em thưởng thức bữa trưa ngon miệng và xin tạm biệt.


Source:Holy See Press Office