Hàng năm khi long trọng mừng lễ Vọng Phục sinh, Hội Thánh cử hành Đêm mẹ của các đêm, lễ Mẹ của các lễ trong Năm Phụng vụ. Vậy mầu nhiệm Ánh sáng lớn lao này trao ban sứ điệp gì?
Nhiều sứ điệp có thể rút ra từ mầu nhiệm Phục sinh. Tôi muốn nhấn mạnh đến một trong những sứ điệp ấy: PHỤC SINH TỎ BÀY TÌNH THƯƠNG.
1. TÌNH THƯƠNG CỦA THIÊN CHÚA.
Dù Thiên Chúa là Đấng cao sang, nắm trọn quyền năng, Chủ tể mọi tạo thành, nhưng không coi thường loài người, dẫu loài người phản bội, xúc phạm đến tình thương, đến ân huệ và đến chính Thiên Chúa.
Người vẫn một lòng lòng yêu thương. Chính trong tình yêu thủy chung ấy, Thiên Chúa hứa ban Đấng Cứu Độ để cứu độ con người, để con người nhận lại tất cả hạnh phúc mà chính mình đánh mất trong tội.
Vị Thiên Chúa đầy nhân nghĩa chấp nhận trải dài tình thương của mình suốt dòng lịch sử nhân loại từ Cựu sang Tân Ước, không bao giờ ngơi nghỉ, không bao giờ mỏi mệt, không bao giờ cảm thấy phải chấm dứt yêu thương đối với loài thụ tạo mà mình dựng nên.
Mãi muôn đời Thiên Chúa là Thiên Chúa yêu thương. Người là Thiên Chúa cứu độ trong tình yêu.
2. TÌNH THƯƠNG CỦA ĐẤNG LÀ THIÊN CHÚA LÀM NGƯỜI.
Nơi Chúa Kitô, lời phán của Thiên Chúa thành hiện thực: Chúa Kitô vâng lệnh Thiên Chúa đến làm người ở giữa cõi đời như chúng ta là người.
Một Thiên Chúa yêu thương đến nỗi đã rời cõi trời để làm người ở giữa cõi người, chấp nhận và lặn sâu trong kiếp người ấy, nay còn chết vì loài người.
Vì thế, trong năm phụng vụ, chúng ta mừng mầu nhiệm Chúa Giáng sinh cho tới mầu nhiệm Chúa Thụ nạn trong những ngày qua và bây giờ là mầu nhiệm Phục sinh.
Đấng Thiên Chúa làm người ấy không ngừng yêu thương từ thời này đến thời khác, mãi không hề vơi nhưng đong đầy, dẫu loài người, bao nhiêu lần bội phản, chống đối, thậm chí đưa Người tới cái chết.
Trên thánh giá, khi ban lời đầu tiên để cầu nguyện với Chúa Cha, lại không phải là lời quay về mình, mà là: "Xin Cha tha cho chúng". Đó là lời mang ơn cứu độ, mang tình yêu tha thứ.
Cái chết tức tưởi ấy, mở ngỏ cho tình thương là tha thứ để dung thứ, để trao ban ơn cứu độ, trao ban chính mình cho loài người, cho từng con người một.
Bởi yêu nên Thiên Chúa không hề muốn sát phạt loài người, ngược lại, cứu chuộc họ. Yêu nên mới có một Thiên Chúa ở giữa loài người, mang phận người, đồng cam trong đau khổ và cái chết của loài người. Thiên Chúa yêu để hôm nay bừng trỗi dậy trong sự phục sinh và trao ban cho loài người ơn phục sinh ấy.
Tình thương của Chúa Cứu Thế tiếp tục trải dài trên nhân loại đến kỳ cùng, một tình thương duy nhất, một tình thương thủy chung, một tình thương son sắt, một tình thương vẹn tuyền, một tình thương ngàn đời như một, không thay đổi. Mãi mãi Người vẫn một lòng thủy chung trong yêu thương, dẫu đã phục sinh.
3. CHÚNG TA THẮP SÁNG SỨ ĐIỆP TÌNH THƯƠNG.
Đêm canh thức Vượt qua khởi sự bằng nghi thức thắp sáng nến phục sinh và ba lần chủ tế vừa giơ cao nến sáng vừa tung hô: "Ánh sáng Chúa Kitô".
Là nến cháy, nó tỏa sức nóng, sức sáng và soi rọi. Vậy Chúa Kitô là tình yêu, nến sáng tượng trưng Chúa Kitô, thì tình yêu của Chúa Kitô phải lan tỏa.
Tôi và bạn không được đi ngoài con đường này. Đó là con đường của ánh sáng yêu thương mà ta được hấp thụ. Ta cũng được đòi buộc trở thành ánh sáng, trở thành người mang sức nóng đi ra đến với muôn người.
Ta phải dùng lời nói, cuộc đời, sự sống, đức tin, niềm hãnh diện về ơn phục sinh... của mình, để thể hiện cho mọi người thấy tình yêu của Đấng yêu thương, nay đã phục sinh, vẫn đang sống. Người sống đến muôn đời.
Chúng ta hãy là tác nhân lan tỏa ánh sáng của Chúa. Hết mọi ngày sống, điều mà bản thân phải làm, là làm sao sống yêu thương theo gương Đấng Cứu Chuộc mình. Yêu thương như Người yêu thương ta. Yêu thương như Người yêu thương mọi người trên cõi đời này. Yêu thương như chính tình yêu chấp nhận hạ mình, chấp nhận chết và nay Phục sinh cũng để ta phục sinh với Người.
Đó là một tình yêu ngút ngàn, một tình yêu không thể có bất cứ điều gì so bì. Tình yêu ấy phải được chính chúng ta, đồ đệ của Chúa thắp lên trong từng ngày sống của cuộc đời mình để nói cho mọi người biết, nơi chúng ta, ánh sáng phục sinh của Đấng yêu thương đang chiếu rọi, đang lan tỏa, đang làm cho nó ngày càng chảy tràn trên thế giới này.
Nhiều sứ điệp có thể rút ra từ mầu nhiệm Phục sinh. Tôi muốn nhấn mạnh đến một trong những sứ điệp ấy: PHỤC SINH TỎ BÀY TÌNH THƯƠNG.
1. TÌNH THƯƠNG CỦA THIÊN CHÚA.
Dù Thiên Chúa là Đấng cao sang, nắm trọn quyền năng, Chủ tể mọi tạo thành, nhưng không coi thường loài người, dẫu loài người phản bội, xúc phạm đến tình thương, đến ân huệ và đến chính Thiên Chúa.
Người vẫn một lòng lòng yêu thương. Chính trong tình yêu thủy chung ấy, Thiên Chúa hứa ban Đấng Cứu Độ để cứu độ con người, để con người nhận lại tất cả hạnh phúc mà chính mình đánh mất trong tội.
Vị Thiên Chúa đầy nhân nghĩa chấp nhận trải dài tình thương của mình suốt dòng lịch sử nhân loại từ Cựu sang Tân Ước, không bao giờ ngơi nghỉ, không bao giờ mỏi mệt, không bao giờ cảm thấy phải chấm dứt yêu thương đối với loài thụ tạo mà mình dựng nên.
Mãi muôn đời Thiên Chúa là Thiên Chúa yêu thương. Người là Thiên Chúa cứu độ trong tình yêu.
2. TÌNH THƯƠNG CỦA ĐẤNG LÀ THIÊN CHÚA LÀM NGƯỜI.
Nơi Chúa Kitô, lời phán của Thiên Chúa thành hiện thực: Chúa Kitô vâng lệnh Thiên Chúa đến làm người ở giữa cõi đời như chúng ta là người.
Một Thiên Chúa yêu thương đến nỗi đã rời cõi trời để làm người ở giữa cõi người, chấp nhận và lặn sâu trong kiếp người ấy, nay còn chết vì loài người.
Vì thế, trong năm phụng vụ, chúng ta mừng mầu nhiệm Chúa Giáng sinh cho tới mầu nhiệm Chúa Thụ nạn trong những ngày qua và bây giờ là mầu nhiệm Phục sinh.
Đấng Thiên Chúa làm người ấy không ngừng yêu thương từ thời này đến thời khác, mãi không hề vơi nhưng đong đầy, dẫu loài người, bao nhiêu lần bội phản, chống đối, thậm chí đưa Người tới cái chết.
Trên thánh giá, khi ban lời đầu tiên để cầu nguyện với Chúa Cha, lại không phải là lời quay về mình, mà là: "Xin Cha tha cho chúng". Đó là lời mang ơn cứu độ, mang tình yêu tha thứ.
Cái chết tức tưởi ấy, mở ngỏ cho tình thương là tha thứ để dung thứ, để trao ban ơn cứu độ, trao ban chính mình cho loài người, cho từng con người một.
Bởi yêu nên Thiên Chúa không hề muốn sát phạt loài người, ngược lại, cứu chuộc họ. Yêu nên mới có một Thiên Chúa ở giữa loài người, mang phận người, đồng cam trong đau khổ và cái chết của loài người. Thiên Chúa yêu để hôm nay bừng trỗi dậy trong sự phục sinh và trao ban cho loài người ơn phục sinh ấy.
Tình thương của Chúa Cứu Thế tiếp tục trải dài trên nhân loại đến kỳ cùng, một tình thương duy nhất, một tình thương thủy chung, một tình thương son sắt, một tình thương vẹn tuyền, một tình thương ngàn đời như một, không thay đổi. Mãi mãi Người vẫn một lòng thủy chung trong yêu thương, dẫu đã phục sinh.
3. CHÚNG TA THẮP SÁNG SỨ ĐIỆP TÌNH THƯƠNG.
Đêm canh thức Vượt qua khởi sự bằng nghi thức thắp sáng nến phục sinh và ba lần chủ tế vừa giơ cao nến sáng vừa tung hô: "Ánh sáng Chúa Kitô".
Là nến cháy, nó tỏa sức nóng, sức sáng và soi rọi. Vậy Chúa Kitô là tình yêu, nến sáng tượng trưng Chúa Kitô, thì tình yêu của Chúa Kitô phải lan tỏa.
Tôi và bạn không được đi ngoài con đường này. Đó là con đường của ánh sáng yêu thương mà ta được hấp thụ. Ta cũng được đòi buộc trở thành ánh sáng, trở thành người mang sức nóng đi ra đến với muôn người.
Ta phải dùng lời nói, cuộc đời, sự sống, đức tin, niềm hãnh diện về ơn phục sinh... của mình, để thể hiện cho mọi người thấy tình yêu của Đấng yêu thương, nay đã phục sinh, vẫn đang sống. Người sống đến muôn đời.
Chúng ta hãy là tác nhân lan tỏa ánh sáng của Chúa. Hết mọi ngày sống, điều mà bản thân phải làm, là làm sao sống yêu thương theo gương Đấng Cứu Chuộc mình. Yêu thương như Người yêu thương ta. Yêu thương như Người yêu thương mọi người trên cõi đời này. Yêu thương như chính tình yêu chấp nhận hạ mình, chấp nhận chết và nay Phục sinh cũng để ta phục sinh với Người.
Đó là một tình yêu ngút ngàn, một tình yêu không thể có bất cứ điều gì so bì. Tình yêu ấy phải được chính chúng ta, đồ đệ của Chúa thắp lên trong từng ngày sống của cuộc đời mình để nói cho mọi người biết, nơi chúng ta, ánh sáng phục sinh của Đấng yêu thương đang chiếu rọi, đang lan tỏa, đang làm cho nó ngày càng chảy tràn trên thế giới này.