Trong số ra ngày 30 tháng Giêng, tờ La Croix, nghĩa là Thánh Giá, của Công Giáo Pháp có bài nhận định sau đây về tình trạng lây lan nhanh của virus Corona tại Trung Quốc.
Nguyên bản tiếng Anh có thể xem tại đây. Dưới đây là bản dịch toàn văn sang Việt Ngữ.
Kể từ đầu tháng 12, một số cơ sở y tế tại thành phố cảng công nghiệp Vũ Hán (Wuhan - 武汉) của Trung Quốc đã điều trị cho một số bệnh nhân bị viêm phổi không rõ nguyên nhân. Các cơ sở y tế tại Vũ Hán sau đó đã tiến hành giám sát hàng trăm trường hợp nhiễm bệnh liên quan đến cúm và xác định chúng là viêm phổi do virus gây ra.
Vào ngày 20 tháng Giêng, tức là hơn một tháng sau khi trường hợp đầu tiên được điều trị trong bệnh viện, Chung Nam Sơn (Zhong Nanshan - 钟南山), một quan chức của Ủy ban Y tế Quốc gia, mới tuyên bố phát hiện sự lây truyền từ người sang người của virus Corona.
Trong vòng một tháng, virus lây lan nhanh chóng. Mặc dù người ta nói rằng loại virus này không nghiêm trọng như hội chứng hô hấp cấp tính nặng (SARS) xảy ra trong giai đoạn 2002-2003, nhưng các chính sách của bọn cầm quyền đã làm tình hình tồi tệ hơn.
Vụ dịch SARS, bắt đầu vào tháng 11 năm 2002 tại tỉnh Quảng Đông (Guangdong - 广东) của Trung Quốc giáp với Hương Cảng, đã lây nhiễm khoảng 8,400 người trên khắp thế giới và giết chết 800 người trong vòng 8 tháng cho đến khi nó biến mất vào tháng 6 năm 2003.
Vi khuẩn Corona Vũ Hán còn kinh hoàng hơn nhiều. Hơn 6,000 người bị lây nhiễm chỉ trong vòng một tháng và ít nhất 134 người đã bị giết chết. Tốc độ lan truyền và mức độ tử vong mà nó gây ra, đều là bằng chứng cho thấy thực chất của sự tôn trọng và giá trị cuộc sống của con người mà cộng sản Trung Quốc vẫn thường rêu rao.
Vi khuẩn được báo cáo có thời gian ủ bệnh lên đến hai tuần. Tuy nhiên, chính quyền Vũ Hán đã che giấu thông tin hơn một tháng trời trong khi đương đầu với dịch bệnh một cách quờ quạng, bừa bãi, khiến cho sự lây nhiễm lan rộng. Sau đó, họ lại cố tình che giấu số lượng các trường hợp nhiễm bệnh, dẫn đến sự bùng phát căn bệnh trong khu vực đô thị, nơi người dân không được cảnh báo để đề phòng một cách thích hợp.
Hoảng sợ trước tốc độ lây nhiễm kinh hoàng được thúc đẩy bởi sự kém hiệu quả của họ, họ đã cô lập toàn bộ thành phố. Đến lúc đó, virus đã lan rộng khắp Trung Quốc và một số quốc gia chung quanh và cả trên thế giới đã bắt đầu xác nhận sự lây nhiễm.
Các báo cáo từ Hoa lục là đáng lo ngại, mặc dù đã bị bọn cầm quyền che dấu đi rất nhiều. Giờ đây, bọn cầm quyền coi những người nhiễm bệnh như thể họ đã chết. Họ quay lưng lại với các công dân tìm kiếm sự giúp đỡ; nhiều người không được đưa vào bệnh viện để chẩn đoán và điều trị; một số người được chẩn đoán là có bệnh nhưng không nhận được sự chăm sóc y tế nào cả. Những người dân nào được yêu cầu về nhà và tự cô lập đâm ra hoảng sợ vì lo rằng mình sẽ chết chỉ trong nay mai. Một số người nhiễm bệnh tự nguyện ngủ trên đường phố, vì sợ lây bệnh cho gia đình. Trong tình cảnh như thế, sức khoẻ của họ xuống dốc nhanh hơn và khả năng tử vong nhân lên gấp bội. Cuộc sống bình thường đã biến mất, không chỉ ở Vũ Hán mà cả ở nhiều thành phố khác. Có một nhà nước nào khốn nạn như thế không?
Trong thực tế, bọn cầm quyền thành phố Vũ Hán ban đầu không chỉ che giấu và phớt lờ các khuyến cáo y tế, nhưng chúng còn bắt giữ cả những cư dân mạng đã công bố thông tin. Họ sợ gây bất ổn xã hội và hoảng loạn. Sau khi phát hiện được công bố, thị trưởng thành phố đã nói dối và tuyên bố có đủ phương thức bảo vệ dân chúng, cũng như có đầy đủ các phương tiện y tế thích hợp.
Nhân viên y tế cũng gặp nguy hiểm
Sự thật trần trụi là bọn cầm quyền đã không sẵn sàng để đối phó với sự lây nhiễm. Chúng không đủ nhân viên y tế, cơ sở bệnh viện và thiết bị y tế. Việc thiếu các thiết bị bảo vệ đầy đủ dẫn đến một thực tế là các nhân viên y tế tuyến đầu dễ bị nhiễm trùng và phải đối mặt với nguy cơ tử vong.
Ngay cả khi bọn cầm quyền Trung Quốc đã quyết định cô lập thành phố, chúng đã phớt lờ sự an toàn của các nhân viên y tế và ném họ vào vòng xoáy của dịch bệnh. Các bệnh nhân và gia đình của họ đã trút cơn giận lên các nhân viên y tế. Một số bệnh nhân xé những quần áo và các thiết bị bảo hộ của nhân viên y tế để trút giận.
Đối với các quan chức nhà nước, sự nghiệp của họ quan trọng hơn cuộc sống của con người. Họ, như mọi khi, đứng về phía Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) là những kẻ có thành tích bất hảo trong việc tôn trọng các quyền cơ bản của con người. Mặc dù, bộ máy tuyên truyền không ngừng lặp đi lặp lại các khẩu hiệu hoa mỹ, các chính sách và hành động của ĐCSTQ chà đạp quyền lợi của mọi người hết ngày này sang ngày khác. Tại những thời điểm quan trọng như thế này, các chính sách và hành động của chúng cùng nhau chứng minh cho thế giới thấy sự khinh miệt hoàn toàn của chúng đối với các công dân, nhân quyền, và phẩm giá con người của họ. Vi khuẩn Vũ Hán đã phơi bày hoàn toàn sự thật về ĐCSTQ.
Khi virus bắt đầu lây lan, giá khẩu trang tăng vọt. Mọi người xô đẩy nhau trên đường phố Hồ Bắc (Hubei - 湖北)và ở các thành phố khác để mua mặt nạ y tế. Những chi tiết như thế phơi bày mặt thật các giá trị xã hội chủ nghĩa mà Đảng Cộng sản lúc nào cũng tự hào như tự do, bình đẳng và tình huynh đệ. Có lẽ chỉ khi một thảm họa xảy ra, bạn mới thấy cái xã hội và chế độ cộng sản thê thảm như thế nào.
Đối phó với virus cũng vậy, ĐCSTQ đã sử dụng phương pháp tuyên truyền chính trị thông thường của mình. Đầu tiên, đàn áp những người phơi bày sự thật và sau đó nhốt họ vào tù; rồi kiểm soát và lấp đầy các phương tiện truyền thông với những lời nói dối màu hồng, những bài ca và điệu múa. Vi khuẩn có thể đã được kiểm soát nếu ĐCSTQ không xử lý nó bằng các phương pháp và bộ máy tuyên truyền thông thường.
Nếu các phương tiện truyền thông được phép theo dõi và báo cáo một cách tự do, thì sẽ không có sự thật nào bị che giấu và mức độ lây lan sẽ không cấu thành là một dịch bệnh vượt quá tầm kiểm soát như hiện nay. Người dân sẽ biết sự thật và sẽ có biện pháp bảo vệ, ít nhất là tự bảo vệ cho chính mình và gia đình.
Khi sự hoảng loạn bắt đầu lan rộng, Giáo Hội Công Giáo đã thực hiện các biện pháp dự phòng. Một số giáo xứ và cộng đoàn đã ra thông báo yêu cầu đình chỉ các buổi cầu nguyện để hợp tác với các chỉ thị của chính phủ.
Tuy nhiên, Đức Cha Giuse Lý Liên Quý (Li Lian-gui - 李連貴) của Giáo phận Tiên Huyện (Xianxian - 仙县) đã có lập trường khác biệt đáng kể. Trong một tuyên bố, ngài yêu cầu người Công Giáo mở rộng cửa nhà mình để đối mặt với thảm họa và yêu cầu của tình hình. Các giáo xứ cũng nên “mở cửa của nhà thờ, và luôn chào đón anh chị em giáo dân, những người tự nguyện đến để cầu nguyện, xưng tội, tham dự Thánh Lễ và nhận các bí tích khác; và cung cấp cho họ với các dịch vụ mục vụ và hướng dẫn cần thiết”.
Mặc dù có những lo ngại rằng hành động như vậy có thể đẩy nhanh sự lây lan của virus, thực tế là trong những trường hợp như thế này, Giáo hội có thể và phải đóng vai trò là ngọn hải đăng cho sự bình an trong trái tim của mọi người, mang lại cho họ ơn an ủi và những định hướng trong những lúc hoảng loạn và cần phải vật lộn để sinh tồn này. Thay vì đóng cửa, điều cần thiết là chào đón những người cần đến những trợ giúp về tâm linh nhất vào lúc này.
Một số người sợ ĐCSTQ, vốn luôn quan tâm đến việc đàn áp Giáo hội, sẽ sử dụng dịch bệnh như một cái cớ để cấm các cuộc tụ họp của Kitô giáo, ngăn chặn Giáo hội ban phát các bí tích và thậm chí bắt buộc đóng cửa các nhà thờ.
Chúng ta hãy nhiệt thành cầu nguyện cho các tín hữu và người dân Trung Hoa trong hoàn cảnh thử thách này.
Source:La CroixCommunist China's duplicity more harmful than virus
Nguyên bản tiếng Anh có thể xem tại đây. Dưới đây là bản dịch toàn văn sang Việt Ngữ.
Kể từ đầu tháng 12, một số cơ sở y tế tại thành phố cảng công nghiệp Vũ Hán (Wuhan - 武汉) của Trung Quốc đã điều trị cho một số bệnh nhân bị viêm phổi không rõ nguyên nhân. Các cơ sở y tế tại Vũ Hán sau đó đã tiến hành giám sát hàng trăm trường hợp nhiễm bệnh liên quan đến cúm và xác định chúng là viêm phổi do virus gây ra.
Vào ngày 20 tháng Giêng, tức là hơn một tháng sau khi trường hợp đầu tiên được điều trị trong bệnh viện, Chung Nam Sơn (Zhong Nanshan - 钟南山), một quan chức của Ủy ban Y tế Quốc gia, mới tuyên bố phát hiện sự lây truyền từ người sang người của virus Corona.
Trong vòng một tháng, virus lây lan nhanh chóng. Mặc dù người ta nói rằng loại virus này không nghiêm trọng như hội chứng hô hấp cấp tính nặng (SARS) xảy ra trong giai đoạn 2002-2003, nhưng các chính sách của bọn cầm quyền đã làm tình hình tồi tệ hơn.
Vụ dịch SARS, bắt đầu vào tháng 11 năm 2002 tại tỉnh Quảng Đông (Guangdong - 广东) của Trung Quốc giáp với Hương Cảng, đã lây nhiễm khoảng 8,400 người trên khắp thế giới và giết chết 800 người trong vòng 8 tháng cho đến khi nó biến mất vào tháng 6 năm 2003.
Vi khuẩn Corona Vũ Hán còn kinh hoàng hơn nhiều. Hơn 6,000 người bị lây nhiễm chỉ trong vòng một tháng và ít nhất 134 người đã bị giết chết. Tốc độ lan truyền và mức độ tử vong mà nó gây ra, đều là bằng chứng cho thấy thực chất của sự tôn trọng và giá trị cuộc sống của con người mà cộng sản Trung Quốc vẫn thường rêu rao.
Vi khuẩn được báo cáo có thời gian ủ bệnh lên đến hai tuần. Tuy nhiên, chính quyền Vũ Hán đã che giấu thông tin hơn một tháng trời trong khi đương đầu với dịch bệnh một cách quờ quạng, bừa bãi, khiến cho sự lây nhiễm lan rộng. Sau đó, họ lại cố tình che giấu số lượng các trường hợp nhiễm bệnh, dẫn đến sự bùng phát căn bệnh trong khu vực đô thị, nơi người dân không được cảnh báo để đề phòng một cách thích hợp.
Hoảng sợ trước tốc độ lây nhiễm kinh hoàng được thúc đẩy bởi sự kém hiệu quả của họ, họ đã cô lập toàn bộ thành phố. Đến lúc đó, virus đã lan rộng khắp Trung Quốc và một số quốc gia chung quanh và cả trên thế giới đã bắt đầu xác nhận sự lây nhiễm.
Các báo cáo từ Hoa lục là đáng lo ngại, mặc dù đã bị bọn cầm quyền che dấu đi rất nhiều. Giờ đây, bọn cầm quyền coi những người nhiễm bệnh như thể họ đã chết. Họ quay lưng lại với các công dân tìm kiếm sự giúp đỡ; nhiều người không được đưa vào bệnh viện để chẩn đoán và điều trị; một số người được chẩn đoán là có bệnh nhưng không nhận được sự chăm sóc y tế nào cả. Những người dân nào được yêu cầu về nhà và tự cô lập đâm ra hoảng sợ vì lo rằng mình sẽ chết chỉ trong nay mai. Một số người nhiễm bệnh tự nguyện ngủ trên đường phố, vì sợ lây bệnh cho gia đình. Trong tình cảnh như thế, sức khoẻ của họ xuống dốc nhanh hơn và khả năng tử vong nhân lên gấp bội. Cuộc sống bình thường đã biến mất, không chỉ ở Vũ Hán mà cả ở nhiều thành phố khác. Có một nhà nước nào khốn nạn như thế không?
Trong thực tế, bọn cầm quyền thành phố Vũ Hán ban đầu không chỉ che giấu và phớt lờ các khuyến cáo y tế, nhưng chúng còn bắt giữ cả những cư dân mạng đã công bố thông tin. Họ sợ gây bất ổn xã hội và hoảng loạn. Sau khi phát hiện được công bố, thị trưởng thành phố đã nói dối và tuyên bố có đủ phương thức bảo vệ dân chúng, cũng như có đầy đủ các phương tiện y tế thích hợp.
Nhân viên y tế cũng gặp nguy hiểm
Sự thật trần trụi là bọn cầm quyền đã không sẵn sàng để đối phó với sự lây nhiễm. Chúng không đủ nhân viên y tế, cơ sở bệnh viện và thiết bị y tế. Việc thiếu các thiết bị bảo vệ đầy đủ dẫn đến một thực tế là các nhân viên y tế tuyến đầu dễ bị nhiễm trùng và phải đối mặt với nguy cơ tử vong.
Ngay cả khi bọn cầm quyền Trung Quốc đã quyết định cô lập thành phố, chúng đã phớt lờ sự an toàn của các nhân viên y tế và ném họ vào vòng xoáy của dịch bệnh. Các bệnh nhân và gia đình của họ đã trút cơn giận lên các nhân viên y tế. Một số bệnh nhân xé những quần áo và các thiết bị bảo hộ của nhân viên y tế để trút giận.
Đối với các quan chức nhà nước, sự nghiệp của họ quan trọng hơn cuộc sống của con người. Họ, như mọi khi, đứng về phía Đảng Cộng sản Trung Quốc (ĐCSTQ) là những kẻ có thành tích bất hảo trong việc tôn trọng các quyền cơ bản của con người. Mặc dù, bộ máy tuyên truyền không ngừng lặp đi lặp lại các khẩu hiệu hoa mỹ, các chính sách và hành động của ĐCSTQ chà đạp quyền lợi của mọi người hết ngày này sang ngày khác. Tại những thời điểm quan trọng như thế này, các chính sách và hành động của chúng cùng nhau chứng minh cho thế giới thấy sự khinh miệt hoàn toàn của chúng đối với các công dân, nhân quyền, và phẩm giá con người của họ. Vi khuẩn Vũ Hán đã phơi bày hoàn toàn sự thật về ĐCSTQ.
Khi virus bắt đầu lây lan, giá khẩu trang tăng vọt. Mọi người xô đẩy nhau trên đường phố Hồ Bắc (Hubei - 湖北)và ở các thành phố khác để mua mặt nạ y tế. Những chi tiết như thế phơi bày mặt thật các giá trị xã hội chủ nghĩa mà Đảng Cộng sản lúc nào cũng tự hào như tự do, bình đẳng và tình huynh đệ. Có lẽ chỉ khi một thảm họa xảy ra, bạn mới thấy cái xã hội và chế độ cộng sản thê thảm như thế nào.
Đối phó với virus cũng vậy, ĐCSTQ đã sử dụng phương pháp tuyên truyền chính trị thông thường của mình. Đầu tiên, đàn áp những người phơi bày sự thật và sau đó nhốt họ vào tù; rồi kiểm soát và lấp đầy các phương tiện truyền thông với những lời nói dối màu hồng, những bài ca và điệu múa. Vi khuẩn có thể đã được kiểm soát nếu ĐCSTQ không xử lý nó bằng các phương pháp và bộ máy tuyên truyền thông thường.
Nếu các phương tiện truyền thông được phép theo dõi và báo cáo một cách tự do, thì sẽ không có sự thật nào bị che giấu và mức độ lây lan sẽ không cấu thành là một dịch bệnh vượt quá tầm kiểm soát như hiện nay. Người dân sẽ biết sự thật và sẽ có biện pháp bảo vệ, ít nhất là tự bảo vệ cho chính mình và gia đình.
Khi sự hoảng loạn bắt đầu lan rộng, Giáo Hội Công Giáo đã thực hiện các biện pháp dự phòng. Một số giáo xứ và cộng đoàn đã ra thông báo yêu cầu đình chỉ các buổi cầu nguyện để hợp tác với các chỉ thị của chính phủ.
Tuy nhiên, Đức Cha Giuse Lý Liên Quý (Li Lian-gui - 李連貴) của Giáo phận Tiên Huyện (Xianxian - 仙县) đã có lập trường khác biệt đáng kể. Trong một tuyên bố, ngài yêu cầu người Công Giáo mở rộng cửa nhà mình để đối mặt với thảm họa và yêu cầu của tình hình. Các giáo xứ cũng nên “mở cửa của nhà thờ, và luôn chào đón anh chị em giáo dân, những người tự nguyện đến để cầu nguyện, xưng tội, tham dự Thánh Lễ và nhận các bí tích khác; và cung cấp cho họ với các dịch vụ mục vụ và hướng dẫn cần thiết”.
Mặc dù có những lo ngại rằng hành động như vậy có thể đẩy nhanh sự lây lan của virus, thực tế là trong những trường hợp như thế này, Giáo hội có thể và phải đóng vai trò là ngọn hải đăng cho sự bình an trong trái tim của mọi người, mang lại cho họ ơn an ủi và những định hướng trong những lúc hoảng loạn và cần phải vật lộn để sinh tồn này. Thay vì đóng cửa, điều cần thiết là chào đón những người cần đến những trợ giúp về tâm linh nhất vào lúc này.
Một số người sợ ĐCSTQ, vốn luôn quan tâm đến việc đàn áp Giáo hội, sẽ sử dụng dịch bệnh như một cái cớ để cấm các cuộc tụ họp của Kitô giáo, ngăn chặn Giáo hội ban phát các bí tích và thậm chí bắt buộc đóng cửa các nhà thờ.
Chúng ta hãy nhiệt thành cầu nguyện cho các tín hữu và người dân Trung Hoa trong hoàn cảnh thử thách này.
Source:La Croix