Những Đoạn Được Trích Từ Di Chúc của ĐGH Gioan Phaolô II
"Tôi cám ơn tất cả mọi người. Xin mọi người tha thứ cho tôi.“
5 ngày sau khi ĐGH Gioan Phaolô II qua đời Tòa Thánh đã phổ biến công khai di chúc của Ngài. Di chúc dài 15 trang và được viết bằng tiếng Ba Lan. Nhiều đoạn đã được viết vào năm 1979 sau khi đắc cử Giáo Hoàng chỉ vài tháng. Những đoạn trong di chúc được dịch qua tiếng Đức bởi đài phát thanh Radio Vatican.
Mồng 5 tháng 3 năm 1979:
Tôi cám ơn tất cả mọi người. Xin mọi người tha thứ cho tôi. Và tôi xin mọi người cầu nguyện để xin lòng thương xót của Thiên Chúa rộng lớn bao la hơn là các yếu đuối và bất xứng của tôi.
Tôi chẳng để lại tài sản đáng giá nào để chia cả. Những đồ vật sử dụng hằng ngày tôi để lại và chia cho nhau đúng nghĩa. Những bản văn viết tay xin đốt hết. Tôi muốn điều này do cha Stanislao (Dziwisz) điều hành, người đã làm việc chung lâu dài và hiểu ý tôi, tôi cám ơn ngài. Về nghi lễ an táng, tôi muốn được thực hiện như ĐGH Phaolô VI (chỗ này được bổ túc vào ngày 13.3.1992: được chôn dưới đất, không chôn trong hòm đá).
Ngày 24.2. đến mồng 01.3.1980:
Ai cũng phải nhìn xa đến cái chết và để nó trước trước mắt. Và tôi sẵn sàng đứng trước mặt Thiên Chúa và là đấng quan tòa, nhưng cũng là Đấng Cứu Độ và là người Cha. (...) Một lần nữa tôi hoàn toàn tin tưởng vào ân đức của Thiên Chúa. Chính Ngài quyết định ngày giờ và cách thế cuộc đời dương thế của tôi và nhiệm vụ Giáo Hoàng của tôi.
Ngày 05 tháng 3 năm 1982:
Cuộc ám sát vào ngày 13.5.1981 đã chứng minh rất rõ ràng cho những lời tôi đã viết trong dịp cấm phòng của năm 1980 (từ 24.2. đến mồng 01.3.1980).
Ngày 05 tháng 3 năm 1982:
Cho đoạn: „Nơi chôn cất do Hồng Y Đoàn và những người đồng hương của tôi quyết định“ tôi muốn bổ xung cho rõ ràng: „Xin Hồng Y Đoàn để ý đến nguyện vọng của Đức TGM Krakau hoặc của Hội Đồng Giám Mục của Balan.“
Càng đến gần Năm Thánh 2000 thì thế kỷ thứ 20 càng lùi lại phía sau chúng ta và thế kỷ 21 lại mở rộng. Trải qua những dự đoán quan phòng đã cho biết tôi sống trong một thế kỷ khó khăn, thì nay nó sắp đi vào quá khứ. Và bây giờ trong năm mà tôi sẽ mừng tuổi thứ 80, người ta sẽ phải tự hỏi đó không phải là thời gian trong Thánh Kinh cụ già Simeon đã nói: „Nunc dimittis“ (Giờ đây, lạy Chúa, xin để tôi tớ Chúa được an bình ra đi).
Từ ngày 12 đến 18 tháng 3 năm 2000:
Vào ngày 13.5.1981 trong dịp triều yết tại quảng trường Thánh Phêrô, ĐGH đã bị ám sát thì chính sự quan phòng của Thiên Chúa gìn giữ tôi khỏi cái chết. Chính Người, chỉ Người duy nhất quyết định về sự sống và sự chết đã cứu mạng tôi, chắc chắn Người lại trao tặng cho tôi cuộc sống. Lúc đó tôi hoàn toàn thuộc về Người. Tôi hy vọng Người giúp tôi nhận ra được, khi nào tôi lại tiếp tục nhiệm vụ của tôi mà Người đã giao phó vào ngày 16.10.1978. Tôi cầu xin Người gọi tôi về với Người khi nào Người muốn. Tôi cũng hy vọng rằng Người còn cho sống lâu để thi hành nhiệm vụ cai quản Giáo Hội. Sự quan phòng của Thiên Chúa sẽ ban sức mạnh cho tôi hoàn thành nhiệm vụ này.
Hằng năm vào mỗi dịp cấm phòng tôi đọc lại di chúc đã viết vào ngày 06.3.1979. Tôi vẫn muốn giữ những điều đã được bổ xung trong bản văn.
Trong thời gian hơn 20 năm cai quản Giáo Hội tôi đã cảm nhận được nhiều điều tốt lành và hoa trái của sự làm việc chung với của các Hồng Y, với các Tổng Giám Mục và Giám Mục, với các Linh Mục, Tu Sĩ Nam Nữ và với nhiều Giáo Dân. Tôi không thể ôm vào lòng hết được các Hội Đồng Giám Mục trên thế giới, tôi không thể nhớ hết được các anh em tận hiến cùng niềm tin Kitô, thầy Rabbi của Rôma và rất nhiều đại diện của các tôn giáo khác.
Càng đến cuối đời những ý tưởng của tôi lại trở về thuở thơ ấu là nhớ đến cha mẹ, anh tôi và chị tôi (người đã qua đời trước khi tôi được sinh ra), tôi nhớ đến giáo xứ Wadowice - nơi tôi đã được rửa tội, tôi nhớ đến thành phố yêu thương của tôi, tôi nhớ đến các người bạn cùng tuổi và cùng lớp học, trường trung học, đại học, tôi nhớ đến thời gian bị (Hitler) chiếm đóng khi tôi là người thợ làm việc, tôi nhớ đến việc mục vụ cho sinh viên, tôi nhớ đến môi trường này..., nhất là môi trường ở Krakau và ở Rôma và tôi nhớ đến mọi người đã tin tưởng vào tôi.
Cho tất cả mọi điều ấy tôi chỉ nói lên được: „Xin Thiên Chúa thưởng công bội hậu cho tất cả mọi người.“
"Trong tay Ngài, lạy Chúa! con phó dâng linh hồn con.“
(Mục Vụ Giới Trẻ VN tại ĐHGT-2005, www.DHGT-2005.net)