Ăn uống là nhu cầu thiết yếu để sống. Khi người nào mà không ăn uống được nữa thì nguy mất rồi, nhanh chóng mời cha đến xức dầu là vừa. Thế nên, Thiên Chúa là Cha và là Đấng ban sự sống luôn luôn chăm lo nuôi ăn dân người. Chim trời cá biển cùng thú vật ngoài đồng Chúa còn nuôi ăn huống chi loài người là con Chúa thì nỡ lòng nào Ngài để cho họ đói. Chúa Giêsu đã làm phép lạ hóa bánh ra nhiều cho đông đảo dân chúng ăn no thỏa.
Ăn uống còn là nhu cầu để bày tỏ tình nghĩa yêu thương. Người ta tranh luận với nhau “ăn để sống hay sống để ăn”. Có lẽ không nên loại trừ mà nên kết hợp cả hai thành “ăn để sống và sống để ăn” vì ăn uống vừa để sống, vừa để bày tỏ tình nghĩa yêu thương nhau. Biết bao nhiêu bữa tiệc mừng đủ các dịp khác nhau trong đời đã cho thấy rõ điều đó: ăn là vì tình vì nghĩa. Và khi Chúa mời ta không chỉ ăn bánh ăn cá, mà ăn uống chính thịt máu Ngài thì đó là lúc bày tỏ tình yêu hết mình của Ngài. Chúa yêu loài người đến độ trao ban cả thịt máu Ngài, nghĩa là trao ban trọn vẹn sự sống và tình yêu của Ngài. Trao ban tất cả, sạch sành sanh!
Quả thật, nuôi ăn là việc trao ban tình yêu và sự sống rất rõ ràng. Vì thế, Chúa Giêsu tiếp tục mời gọi chúng ta như các Tông đồ khi xưa: “Anh em hãy cho họ ăn.” Không chỉ cho ăn cơm ăn cá, mà hơn thế, chính bản thân mỗi chúng ta được mời gọi trở thành lương thực, trở thành tấm bánh bị bẻ ra và trao ban để xóa đi những cơn đói khát không chỉ về vật chất, mà đói khát về tinh thần, yêu thương, niềm tin, sự tử tế, và giá trị sống cao đẹp trong thời đại ngày nay.
Ăn uống sẽ bị tiêu hao nên đòi phải hy sinh. Điều tuyệt vời ở chỗ: Vì tình nghĩa yêu thương thì ăn uống bị mất mát mà không buồn bã, nhưng lại chan chứa niềm vui. Amen.