Mỗi năm người ta thường chấm điểm cho một câu chuyện ‘vị tha bác ái’ hay nhất trong muà Giáng Sinh, năm nay, tuy chỉ mới Thanksgiving, tức là lúc bắt đầu muà lễ hội, vậy mà nhiều người đã chấm điểm một câu chuyện hay nhất rồi: câu chuyện cuả anh Johnny Bobbitt Jr., 34 tuổi, nguyên quán vùng Raleigh N.C., cựu Thuỷ Quân Lục Chiến, cựu y tá cứu cấp, cựu lính chữa lửa, cựu nghiện ngập, bị vợ bỏ, nay trở thành vô gia cư vô nghề nghiệp, sống dưới gầm cầu bên xa lộ I-95 ở Philadelphia.

Trong một hoàn cảnh cùng cực như vậy, mà vì lẽ nào anh lại được trở thành một anh hùng ‘Xiếu Mẫu’?

Trước tiên xin hãy nghe cô Kate McClure, là người đã được thọ ân cuả anh, cô đang vận động xin mọi người giúp đỡ trên trang mạng lạc quyên gofundme như sau:

“Lái xe ở Philly một đêm, tôi đã sai lầm khi nghĩ rằng mình có thể lết về nhà trên xa lộ I-95 khi đèn xăng đã báo hiệu đỏ. Không cần phải nói thêm, tôi đã sai hoàn toàn. Tôi hết xăng, và tim của tôi muốn đập tung ra khỏi lồng ngực. Tôi cố lêt đi càng xa càng tốt, và đã ra khỏi xe để lội bộ đến một trạm xăng gần nhất.

Đó là khi tôi gặp anh Johnny. Johnny ngồi ở bên đường mỗi ngày, tay cầm một bảng hiệu (ăn xin). Anh thấy tôi lết qua và biết là có cái gì sai. Anh nói với tôi phải vào lại trong xe và khóa cửa lại. Một vài phút sau đó, anh trở lại với một thùng xăng. Anh đã dùng 20 đô la cuối cùng cuả anh để đảm bảo rằng tôi có thể về nhà an toàn.

Johnny đã không yêu cầu tôi trả lại tiền, và tôi cũng không thể trả nợ cho anh vào lúc đó bởi vì tôi không mang theo tiền mặt, nhưng tôi đã dừng lại chỗ cuả anh từ vài tuần qua. Tôi hoàn trả cho anh tiền nợ, cho anh một chiếc áo khoác, găng tay, mũ và tất ấm, và tôi tặng cho anh một vài đô la mỗi khi tôi gặp anh.

Tôi mong muốn có thể làm nhiều hơn nữa cho người đàn ông vị tha này, là người đã đi qua khỏi thói thường để giúp cho tôi ngày hôm đó. Anh là một gã tuyệt vời, và nói chuyện với anh ta mỗi khi tôi gặp anh làm cho tôi muốn giúp anh nhiều hơn và nhiều hơn nữa.

Một ngày nọ tôi ngừng lại để cung cấp cho anh một số đồ vật, một trong số đó là một hộp kẹo ngũ cốc để anh có thể có một cái gì đó mang theo mà ăn. Anh rất cảm động và nói thêm "Cô có muốn một thanh kẹo không?" Một lúc khác tôi mang theo 2 thẻ quà tặng wawa (ăn trưa) và một két nước... lời đầu tiên phát ra khỏi miệng của anh là "Tôi không thể chờ đợi để mang về cho chúng nó" (có 2 người khác cũng cùng một hoàn cảnh như anh và họ đang chăm sóc lẫn nhau). Nếu 2 câu chuyện vừa rồi còn chưa làm cho quí bạn thấy được lòng tốt cuả người đàn ông này thì tôi không còn biết tìm được điều gì khác nữa.

Tôi đang quyên tiền cho anh Johnny. Với số tiền này, tôi mong muốn thuê một căn hộ và trả tiền tháng đầu và tháng cuối cho anh ta, mua cho anh một chiếc xe đáng tin cậy và trả tiền chi phí vặt vĩnh từ 4 đến 6 tháng. Anh ta rất quan tâm trong việc tìm kiếm được một công việc, và tôi tin rằng với một nơi có thể tắm gội mỗi đêm và ngủ một giấc yên lành, thì cuộc sống của anh có thể trở lại bình thường.

Tôi thực sự tin rằng tất cả mà anh Johnny cần là được một chút cơ hội. Hy vọng rằng với sự giúp đỡ của bạn, tôi có thể cung cấp điều đó cho anh.

Xin vui lòng giúp đỡ người đàn ông này có được một mái ấm. Thời tiết ở Philadelphia đã quá lạnh rồi, và tôi không thể tưởng tượng được việc anh ta phải sống qua cả một mùa đông dài. Bất kỳ một chút quà mọn nào thì cũng là tốt cả. “


Số tiền mà cô McClure mong quyên góp được là 10.000 đô, thực sự cô đã không có mấy hy vọng đạt được một chỉ tiêu cao như thế, nhưng kể từ ngày 10/11 cho đến nay, câu chuyện cảm động càng ngày càng được các báo chí đăng tải, và do vậy, cho tới sáng Thanksgiving thì số tiền quyên góp đã vượt qua ngưỡng $200.000.

Anh Johnny tâm sự khi nói về sự suy sụp cuả đời mình: ‘Chà, là xui xẻo tận cùng mà. Nhưng xin đừng hiểu lầm. Tôi bị như thế này là tại ở mình cả. Tôi không trách ai được, chỉ tự trách mình mà thôi.’

Một người bạn cũ ở North Carolina cho biết anh Johnny rất là một gã ‘có lòng’, từng là một nhân viên y tế giỏi, và thông minh đủ để có thể học đến bác sĩ. Nhưng anh đã lạc vào một con đường xấu vì chơi với trò ma tuý và rồi lâm vào cảnh thiếu thốn nợ nần. Kết quả là anh mang một tiền án ở North Carolina.

Nhưng hễ ‘có lòng’ thì sớm hay muộn Trời cũng sẽ ‘hộ phù’. Như thể là một điềm báo, anh Johnny cũng thường nói: ‘Không bao giờ là quá muộn đâu. Hãy cứ sống thật lòng với mình và với người khác’.

Cơ hội mà anh Johnny mong muốn là được sống ở New Jersey, ở một nơi gần hãng Amazon và được làm việc tại đó bởi vì hãng ấy có benefits tốt.

Hôm qua một bà hảo tâm giấu tên đã biếu tặng cho anh ta đủ một năm tiền nhà, và … giám đốc hãng Amazon ở New Jersey cũng đưa tiếng sẽ thâu nhận anh vào hãng.

Thật là “một miếng khi đói bằng một gói khi no, bát cơm Xiếu Mẫu, nghiã so ngàn vàng”