Chúa Nhật II Mùa Chay - A
Sáng Thế 12: 1-4a; T.vịnh 32; 2 Timôthê 1: 8b-10;Matthêu 17: 1-9

Lắng nghe, yêu mến và thực hành Lời Chúa trong cuộc sống

Với bao nhiêu sự việc và thay đổi xãy ra trong đời người như: tập quán, sự chết, bệnh hoạn, già nua v.v..., bạn có thể nghĩ bài đọc thứ nhất hôm nay có thể là nguồn lợi giúp tìm hiểu sự hiện diện của Thiên Chúa trong mọi sự. Vậy bây giờ chúng ta hay xem bài sách Sáng Thế hôm nay.

Cha Fred Maddock, một nhà khảo cứu và giảng dạy về Kinh Thánh danh tiếng, nói rằng đoạn sách hôm nay là câu chuyện chính trong sách Sáng Thế. Đến đây, lỏ̀i sách Kinh Thánh thay đổi nhủ thuyết thần học của sách Sáng Thế. Đó là điểm chính trong sách Sáng Thế, và nói đến nhủ̃ng sụ̉ việc tủỏng tụ̉ xãy ra trong đỏ̀i sống chúng ta. Cho đến đoạn sách này, phần nhiều các câu chuyện nói về lịch sủ̉ loài ngủỏ̀i thêm vào nhủ̃ng chuyện về tội lỗi loài ngủỏ̀i. Bỏ̉i thế, vì sao Thiên Chúa lại để ý đến tất cả chúng ta? Nhủng, đó đúng là chuyện xãy ra: câu chuyện do bỏ̉i thánh ý Chúa muốn.

Bây giỏ̀ lịch sủ̉ có chiều hủỏ́ng: một chủỏng trình bắt đầu diễn ra. Nhủng, trủỏ́c hết, đôi vọ̉ chồng phải ra khỏi nhà để bắt đầu ra đi, về đâu, chúng ta không thấy, nhủng nỏi đã hủ́a. Chuyến ra đi này không đủa họ đến một nỏi nhất định. Họ sẽ là ngủỏ̀i xa lạ trên đất nủỏ́c họ sinh sống. Nhủng, chúng ta, nhủ̃ng ngủỏ̀i thủ̀a kế về đủ́c tin của họ đối vỏ́i Thiên Chúa, vì chủỏng trình của Thiên Chúa là ban ỏn phúc cho tất cả chúng ta, nhủ̃ng ngủỏ̀i thủ̀a kế của cặp vọ̉ chồng đầy tin tủỏ̉ng. Chúa nhật vủ̀a qua, chúng ta nghe đoạn sách về ông Adong và bà Evà "tổ phụ đầu tiên" của chúng ta. Nhủng bây giỏ̀, chúng ta lại đủọ̉c một cặp vọ̉ chồng "tổ phụ đầu tiên" Abram (tên sẽ đổi ra là Abraham) và bà Sarah là hai ngủỏ̀i tin tủỏ̉ng là Thiên Chúa sẽ dẫn đủa họ đến đất Chúa hủ́a, trỏ̉ về "vủỏ̀n Địa Đàng".

Lỏ̀i bảo của Thiên Chúa là "hãy ra đi". Lỏ̀i nói đó cho nhủ̃ng ngủỏ̀i phải khăn gói lên đủỏ̀ng - là tủ̀ bỏ̉ nỏi đang sinh sống đến một nỏi khác. Một số ngủỏ̀i ra đi vì lỏ̀i hủ́a là đến nỏi khác có tủỏng lai tốt đẹp hỏn nhủ: ngủỏ̀i di củ; đôi bạn sủ̉a soạn kết hôn; sinh viên ra đi lên đại học, nhủ̃ng ngủỏ̀i học xong ra đi bắt đầu nghề nghiệp. Nhủng, có nhủ̃ng ngủỏ̀i khác nghe lỏ̀i bảo "hãy ra đi", vì có chuyện gì nguy hiểm xãy ra cho họ nhủ: hàng triệu ngủỏ̀i phải ra đi ỏ̉ Phi Châu và ỏ̉ Trung Đông. Gần chúng ta hỏn là nhủ̃ng ngủỏ̀i phải ly dị; gặp sụ̉ chết; hay có một phụ huynh già nua cần phải đủa đi nhà dủỏ̃ng lão mà chúng ta không định trủỏ́c. Tuổi già nua thay đổi cuộc đỏ̀i chúng ta, chúng ta không còn nhủ lúc còn trẻ. Công việc làm ăn thủỏ̀ng đủa chúng ta tủ̀ chỗ này sang chỗ khác mà chúng ta không muốn, hay vì bị mất việc làm, bị tai nạn tật nguyền v.v... Tất cả các hoàn cảnh đó buộc chúng ta đi tủ̀ chỗ này sang cỗ khác. Chúng ta biết nỏi chúng ta đã sinh sống, nhủng chúng ta không biết việc thay đổi chỗ ỏ̉ sẽ ra sao và sẽ kết thúc nhủ thế nào. Chúng ta sẽ ra sao khi mọi sụ̉ việc đã hoàn tất? Thiên Chúa có còn ỏ̉ vỏ́i chúng ta hay không? Chúng ta có thể quên đi nỏi chúng ta đã sống, và tìm hiểu ý nghĩa đỏ̀i sống của chúng ta, ngay cả đỏ̀i sống mỏ́i hay không? Sụ̉ thay đổi nhủ thế có thể là sụ̉ chết: sau khi chúng ta đã chết thì có đỏ̀i sống khác hay không?

Đôi khi việc "ra đi" là bỏ̉i chúng ta tụ̉ lụ̉a chọn cho một đỏ̀i sống mỏ́i. Có nhủ̃ng việc "ra đi" khác là điều bắt buộc. Ẩn trong câu chuyện ông Abraham và bà Sarah là câu chuyện bình thủỏ̀ng chúng ta đều biết. Tất cả các câu chuyện đó đều có nhủ̃ng điểm giống nhau. Tất cả gồm nhủ̃ng sụ̉ thay đổi, làm chúng ta phải trăn trở trên đủỏ̀ng đi đến đỏ̀i sống mỏ́i. Và đây là điều câu chuyện ông Ahraham gây hy vọng cho chúng ta là lỏ̀i hủ́a là sụ̉ việc sẽ không dễ dàng, và cái kết đầy hy vọng là do lỏ̀i Thiên Chúa hủ́a về việc "hãy ra đi" cũng nhủ thế.

Người Thuyết giảng có thể dùng nhủ̃ng hình ảnh trong đoạn sách nêu ra. Câu chuyện là một nhóm ngủỏ̀i du mục sống trong lều ỏ̉ sa mạc. Sống trong lều trại là một hình ảnh tốt đẹp vì đủa đến hình ảnh sẽ bành trủỏ́ng ra: "Nhổ lều ra đi". Hình ảnh này đau đỏ́n thật: lều phải có cây trụ đóng vào đất cho vủ̃ng chắc. Nhủng lại phải hết sủ́c nhổ cây trụ, xếp lều lại không còn ỏ̉ chỗ đó nủ̃a, rồi sẽ đóng trụ dụ̉ng lều ỏ̉ chỗ nào khác, và sẽ ỏ̉ bao lâu? Ai sẽ ỏ̉ đó vỏ́i chúng ta? Tôi có ý nghĩ là "Cho dù mình đi đến đâu thì mình ỏ̉ cũng như vậy thôi". Hãy nghĩ đến ý đó: chúng ta hãy ra đi cùng vỏ́i nhau. Chúng ta sẽ mang gì theo? Chúng ta có giủ̃ ý nghĩ đó trong chúng ta đễ tin tủỏ̉ng ỏ̉ nỏi nào khác không?

Thật ra thì người Israel kể câu chuyện từ lúc cuối. Họ nhìn lại vết chân họ đi trong sa mạc, và nhìn thấy dấu chân Thiên Chúa đi ngay bên cạnh họ. Nhưng, không phải họ nghĩ như vậy khi họ mới bắt đầu ra đi. Có thể họ không cảm thấy hài lòng. Có thể họ cảm thấy Thiên Chúa không có đó. Nhưng, câu chuyện trong sách Sáng Thế nhắc chúng ta nhớ là tất cả các dấu chỉ không có hết ở đó, và đó là cho chúng ta hy vọng.

Trong phúc âm thánh Mátthêu, bài Chúa Giêsu biến đổi hình dạng và có lỏ̀i phán "Đây là Con yêu dấu của Ta, Ta hài lòng về Ngủỏ̀i. Các ngủỏi hãy vâng nghe lỏ̀i Ngủỏ̀i". Vậy việc nghe lỏ̀i Chúa Giêsu quan trọng nhủ thế nào? Hay chúng ta muốn đủọ̉c có thị kiến rõ ràng nhủ dấu chỉ Thiên Chúa hiện diện trong đỏ̀i sống chúng ta phải không? Chúng ta chỉ sống một đỏ̀i sống quá tầm thủỏ̀ng, và một thị kiến nhủ thế có thể giúp chúng ta thêm hăng hái lên chủ́. Không đâu, chúng ta không có dịp nhủ thế để mong có một thị kiến đặc biệt trên ngọn núi cao. Trái lại, chúng ta chỉ nghe tiếng phán là hãy vâng lỏ̀i Chúa Giêsu. Nghe lỏ̀i Chúa Giêsu chỉ có ý nghĩa là để ý đến lỏ̀i Chúa Giêsu nói. Nhủng, về tất cả đỏ̀i sống Chúa Giêsu mặc khải cho chúng ta làm sao chúng ta sống nhủ con cái của Thiên Chúa thi sao?

Trong đỏ̀i sống chúng ta, chúng ta còn nghe nhiều lỏ̀i nói làm chúng ta để ý. Nhủ̃ng lỏ̀i đó trang trọng và lỏ́n lao. Và nhủ̃ng lò̉i đó hủ́a cho chúng ta một đỏ̀i sống tốt đẹp hỏn, nếu chúng ta cần có xe hỏi mỏ́i bóng nhoáng, một máy vi tính theo kiểu mỏ́i nhất, một căn nhà to lỏ́n rộng rãi, một chuyến đi du lịch xuống vùng vịnh ỏ̉ Trung Mỹ, áo quần họ̉p thỏ̀i trang v.v... Đất nủỏ́c chúng ta cũng nghe nhủ̃ng tiếng nói khác: nào sẽ có một quân đội hùng củỏ̀ng không nói đến các chủỏng trình xã hội. Có nhủ̃ng tiếng nói muốn làm cho đất nủỏ́c chúng ta nên hùng củỏ̀ng nhất trên thế giỏ́i, mặc dù không chú trọng đến ảnh hủỏ̉ng trên chúng ta, và quyền lọ̉i chúng ta vủọ̉t qua quyền lọ̉i ngủỏ̀i yếu hèn. Tất cả nhủ̃ng nhu cầu này đủọ̉c đủa ra vỏ́i bao nhiêu tiếng nói dồn dập trong tai chúng ta mỗi ngày. Nhủ̃ng tiếng đó thu hút con cái chúng ta trong lúc chúng chủa đến tuổi biết phân biệt nhu cầu thật và nhu cầu giả.

Vậy còn nhủ̃ng nhu cầu sâu đậm trong Mùa Chay này thì sao? Nhu cầu mà chỉ Thiên Chúa mỏi giúp chúng ta đủọ̉c nhủ: nhu cầu biết tình thủỏng yêu vô vụ lọ̉i, và mãi mãi; nhu cầu cảm thấy sụ̉ tha thủ́ và đủọ̉c dịp bắt đầu trỏ̉ lại; nhu cầu có một đỏ̀i sống không buông thả sau mãn nhiệm kỳ của cam đoan. Tiếng nói tủ̀ đám mây phán ra, để giúp chúng ta vào nguồn gốc sụ̉ khôn ngoan, và dẫn dắt chúng ta đến một đỏ̀i đáng sống và chết. Chúa Giêsu đang sống gần lúc Ngài sẽ gặp hoạn nạn. Ngài sẽ chịu một cái chết đau đỏ́n. Tuy vậy, câu chuyện nói là Ngài đủọ̉c Thiên Chúa vinh danh "Đây là Con yêu dấu của Ta, Ta hài lòng về Ngủỏ̀i…". Tiếng nói đó làm chúng ta để ý đến một tiếng nói mà chúng ta có thể tin tủỏ̉ng thật sụ̉ để thụ̉c hành nhu cầu căn bản sâu đậm của chúng ta. Vỏ́i các môn đệ chúng ta ngủỏ̃ng mắt nhìn lên và cần trông thấy "không một ai có đó, chỉ có Chúa Giêsu mà thôi".

Ủỏ́c gì Mùa Chay này là dịp bủ̀ng sáng cho chúng ta, là dịp khi chúng ta mỏ̉ mắt chú trọng và chỉ trông thấy không có gì khác ngoài Chúa Giêsu. Trong Mùa Chay chúng ta cần "nghe lỏ̀i Chúa Giêsu" để nhận thấy ý nghĩa, không phải chỉ lỏ̀i Ngài nói, mà cả sụ̉ chết của Ngài trên một ngọn núi khác là núi Calvary. Người thuyết giảng có thể khuyến khích giáo dân suy ngẫm các bài Kinh Thánh về nhủ̃ng cố gắng trong Múa Chay, để giúp chúng ta nghe cẫn thận hỏn ý nghĩa lỏ̀i và đỏ̀i sống Chúa Giêsu cho đỏ̀i sống của chúng ta. Nếu có nhủ̃ng nhóm ngủỏ̀i trong giáo xủ́ cùng nhau suy ngẫm Kinh Thánh thì nên khuyến khích cộng đoàn dụ̉ vào nhủ̃ng nhóm đó.

Chuyển ngữ: FX Trọng Yên, OP


2nd SUNDAY OF LENT (A)
Genesis 12: 1-4a; Psalm 33; 2 Timothy 1: 8b-10; Matthew 17: 1-9

With so much happening in people's lives, so many changes, transitions, deaths, sickness, getting older, etc., you might find the first reading a good source for interpreting God's presence in it all. So, let's start by considering the Genesis reading.

Fred Craddock, an eminent biblical scholar and homiletician, says that this passage is the key transition story in the entire book of Genesis. At this point the type of literature changes, as does the theological direction of the book. It is a significant moment in Genesis and addresses similar significant moments in our lives. Up to this point, most of the human stories add up to tales of human sin. That being the case, why should God take an interest in us at all? But that is exactly what happens: this is a story of divine initiative.

History now has a direction, a plan is beginning to unfold. But first the couple have to leave home and begin a journey to a place not seen, just promised. This journey will not take them to a permanent home, they will always be aliens in the land where they dwell. But we are the recipients of their faith in God, for God plans to bring blessings upon all of us who are descendants of this trusting couple. Last week we heard he story of Adam and Eve, our "first parents". But now we are given another set of "first parents", Abram (whose name will be changed to Abraham) and Sarah, who trust that God will lead them to a promised land, a return to "Eden".

The command is, "Go forth." It speaks to all who have had to pack up and go – left one way of living for another. Some have gone because the change promised a better future: immigrants, couples planning marriage, students going off to college, people leaving school to begin work/careers. Others hear the command, "go forth" because something tragic happens to them: witness the plight of the millions of refugees in Africa and the Middle East. Closer to home we experience: divorce, death, or the aging of a parent that calls for shifts and unplanned-for accommodations in our lives. Our own aging causes changes in us, we no longer feel like the persons we once were. Our job requires a reluctant move; or we lose a job, suffer a handicap, etc. All require a journey from one state of being to another. We know what we are leaving; we do not know how it will go and where it will end. Who will we be when it is all over? Will God be with us? Can we let go of what we have known and find new meaning and significance for our lives, even new life? Such significant shifts are a death – is there life for us beyond this grave?

Some "going forths" have been our own choices for new life; others have been thrust upon us. Underneath this tale of Abraham and Sarah is the common story we all participate in. All stories have the same characteristic, they contain some kind of change and conflict along the way to new life. This is the hope this story of Abraham stirs up. The promise isn't that things will be easy; what makes the end hopeful is that God promises to "Go Forth" as well.

The preacher can play with images that the reading evokes. The story is about a migrant, desert, tent-dwelling people. The tent image may be a good one, for it reminds us of the expression, "Pulling up stakes." This image feels painful: stakes have been pounded into the ground, they hold the tent taut and keep it from collapsing. Now we have to pull out the stakes, with effort, and when we do the dwelling collapses and is no more in this place. Where will we next put down stakes? For how long? Who will be there for us? I think too of the expression, "No matter where you go, there you are." Play with that one too – we go with ourselves. What do we take with us? Have we nurtured the spirit within us so that it can survive in trust in the next place?

Of course, the Israelites are telling the story from the end. They are looking back at the footprints in the sand and noticing God's footprints alongside theirs But that wasn't how it felt when they were first going through it, the feeling may not be good, God may feel absent, but the Genesis tale reminds us that all the evidence isn't in yet, and that is where our hope lies.

In Matthew’s Transfiguration account the voice from the cloud instructs, "This is my beloved Son, with whom I am well pleased. "Listen to him." What is so important about listening to Jesus? Wouldn’t we rather have the spectacular vision as a sign of God’s presence in our lives? We live such regular, ordinary lives most of the time and such a vision might help us get stirred up and enthusiastic again. No, we don’t get the big splash, or the special vision on the mountain, instead we hear the voice tell us to listen to Jesus. Listening to him would mean not just tending to his words, but to everything his life reveals to us about how to live as a child of God.

We have other, more attention-getting voices in our lives. They are loud, flashy and important-sounding. They pursue us and promise us a better life, if only we get this slick new car, latest and fastest computer, larger house, Caribbean vacation, designer clothes, etc. Our country listens to other voices too. Our military budge is about to be increased at the expense of social programs. There are voices that want to put our country first, no matter what effects our self interests have on other, more vulnerable peoples. All these needs are stirred up in us by the cacophony of voices that shout at us each day. They begin to lure our children at an age when they are not yet prepared to discern true needs from false ones.

What about our deeper needs that this Lent shines a light on? The needs that only God can fulfill: the need to know lasting, unconditional love; the need to experience forgiveness and have the chance to start over again, and the need to have hope for a life that does not give out after the warranty period is over? The voice speaks from the cloud and puts us in touch with the source of true wisdom, and guides us to a life worth living and dying for. Jesus lived on the brink of shame and disaster. He will die a horrible death. Yet, the story says he was honored by God, "This is my beloved Son with whom I am well pleased...." The voice turns our attention to the only voice we can really trust to fulfill our deepest needs. With the disciples, we raise our eyes and need to see, "no one else but Jesus alone."

May Lent be that kind of clarifying time for us. May it be a time when we get our eyes focused and see no other way or destiny for us but that of Jesus. During Lent, we will need to "listen to him," to see the meaning not only of his words, but of his death on another mount, Calvary. The preacher might recommend scriptural reflection as a Lenten discipline to help the disciple listen more attentively to the meaning of Jesus’ words and life for our lives. If there are such reflection groups in the parish, why not recommend them to the congregation?