Chúa Nhật 30 THƯỜNG NIÊN (C)
Huấn ca 35: 12-14;Tvịnh 33; 2 Timôthê 4: 6- 8,16-18; Luca 18: 9-14

CẦU NGUYỆN BẰNG TÂM TÌNH PHÓ THÁC VÀ TẠ ƠN


Vậy lời cầu nguyện của người Pharisêu có gì lạ? Ngủỏ̀i Pharisêu là một ngủỏ̀i tốt, làm nhủ̃ng việc tốt hỏn lề luật tôn giáo đòi hỏi. Ông ta để ý đến nhủ̃ng sụ̉ dủ̃ xung quanh và dâng lời cám ỏn Thiên Chúa là ông ta không nhúng tay vào nhủ̃ng việc đó nhủ: "bao nhiêu kẻ khác, tham lam, bất chính, ngoại tình…" Ông ta là một ngủỏ̀i tốt. Ông còn điều gì nủ̃a để cám ỏn Thiên Chúa về đỏ̀i sống tốt và công chính của ông ta đâu. Vì sao? Ông ta còn sống tốt hỏn nhủ̃ng đòi hỏi của lề luật Do thái hồi thế kỷ thủ́ nhất. Lỏ̀i cầu nguyện của ông ta nghe ngay thật. Một ngủỏ̀i tốt cám ỏn Thiên Chúa vì đỏ̀i sống tốt của mình. Vậy thì có điều gì lạ lùng đâu? Chúng ta biết có điều lạ lùng là vì Chúa Giêsu dạy dụ ngôn vỏ́i cặp mắt xét xủ̉ ngủỏ̀i Pharisêu tốt bụng.

Chúng ta cũng thấy rằng trong bài đọc thủ́ hai, thánh Phaolô nói đến nhủ̃ng điều ông đã đạt được trong đủ́c tin: "tôi đã đấu trong cuộc thi đấu cao đẹp, đã chạy hết chặng đủỏ̀ng, đã giủ̃ vủ̃ng niềm tin". Thật ra là Phaolô còn mong đủọ̉c giải thủỏ̉ng "vòng hoa dành cho ngủỏ̀i công chính". Vì sao Phaolô lại không bị chê bai về việc khoe khoang đỏ̀i sống tốt lành của ông ta nhủ ngủỏ̀i Pharisêu đã làm?

Một ngủỏ̀i bạn tôi buôn bán nhà đất, vủ̀a nói đến châm ngôn nghề nghiệp ông ta: "Có 3 điều quan trọng khi mua nhà: nỏi chốn, vị trí, và vị thế". Chúng ta có thể áp dụng châm ngôn đó cho 2 ngủỏ̀i trong dụ ngôn hôm nay. Nỏi chốn mang dấu chỉ cho việc gì đang xảy ra. Hãy chú ý đến lỏ̀i ngủỏ̀i Pharisêu và ngủỏ̀i thu thuế trong Đền Thỏ̀ khi họ cầu nguyện.

Ngủỏ̀i Pharisêu lên Đền Thỏ̀, nhủng ông ta không cầu nguyện chung vỏ́i cộng đoàn. Ông ta đủ́ng riêng ra một mình, dâng lỏ̀i kinh, dùng tủ̀ ngủ̃ nói về ông ta: "Con" không nhủ…, "Con" ăn chay…, "Con" dâng cho Chúa một phần mủỏ̀i thu nhập v.v. Ông ta không đến Đền Thỏ̀ để cùng vỏ́i nhủ̃ng anh chị em Do thái khác để cầu nguyện vỏ́i nhau. Ông ta tự tách riêng ra khỏi nhủ̃ng ngủỏ̀i khác. Ông ta giủ̃ "vị thế" của ông ta, và nỏi đó không có nhủ̃ng ngủỏ̀i khác, nhủ: ngủỏ̀i đau yếu, ngủỏ̀i cần đủọ̉c giúp đỏ̃, ngủỏ̀i tội lỗi, ngủỏ̀i bị loại ra ngoài xã hội v.v… Về phần thiêng liêng, ông ta cũng tách rỏ̀i ra khỏi nghủ̃ng ngủỏ̀i khác. Mỗi năm lề luật chỉ buộc ăn chay một lần thôi, là ngày Đền Tội. Nhủng ngủỏ̀i Pharisêu ăn chay một tuần hai lần. Ông ta kể cho Thiên Chúa biết đỏ̀i sống của ông ta tốt lành nhủ thế nào. Ít ra chúng ta cảm thấy nhủ thế. Nhủng, lỏ̀i cầu nguyện của ông ta chú trọng đến ông ta chủ́ không hề biết đến Thiên Chúa. Thật ra Thiên Chúa không can thiệp gì đến đỏ̀i sống ông ta. Ông ta không cần Thiên Chúa để nên một ngủỏ̀i xủ́ng đáng tốt lành trong tôn giáo của ông ta.

"Vị thế" của ngủỏ̀i thu thuế cũng xa các ngủỏ̀i khác, nhủng vỏ́i lý do khác. Ngủỏ̀i thu thuế có thể bị nhủ̃ng ngủỏ̀i trong cộng đoàn khinh chê. Thật ra thì nhủ̃ng ngủỏ̀i thu thuế cũng là ngủỏ̀i Do thái làm việc để đủọ̉c một đỏ̀i sống an toàn, bằng cách thu thuế dân Do thái cho ngủỏ̀i La mã. Hãy để ý cách ngủỏ̀i thu thuế xủng hô. Ông ta không dùng tủ̀ "tôi". Ông ta không phải là chủ động trong lỏ̀i nguyện. Chính Thiên Chúa mỏ́i là chủ động. Thiên Chúa làm việc và ngủỏ̀i thu thuế là ngủỏ̀i lãnh nhận. "Lạy Chúa, xin thủỏng xót con là kể tội lỗi". Ông ta không chú trọng đến việc làm của ông ta, tốt hay xấu. Ông ta tín nhiệm vào lòng thủỏng xót củ̉a Thiên Chúa.

Chúa Giêsu khen thái độ khiêm nhủỏ̀ng của ngủỏ̀i thu thuế. Ngủỏ̀i thu thuế tụ̉ biết mình, ông ta không tỏ vẽ khác mình. Ông dụ̉a vào Thiên Chúa làm cho ông ta điều gì ông không tụ̉ mình làm đủọ̉c. "Lạy Thiên Chúa, xin thủỏng xót con là kẻ tội lỗi". Ông ta không xin Thiên Chúa thủỏng xót vì ông ta đã làm đủọ̉c điều gì. Ông lại không nài xin lòng thủỏng xót của Thiên Chúa soi chiếu những gì ông ta cần, nhủng ông ta cậy tín là Thiên Chúa sẽ ban cho ông ta.

Nhủ̃ng ngủỏ̀i nghe Chúa Giêsu có thể ngạc nhiên về dụ ngôn này. Họ có thể ca ngọ̉i ngủỏ̀i Pharisêu vì đỏ̀i sống của ông ta. Nhủng dụ ngôn diễn tả sụ̉ tủỏng quan thật sụ̉ giủ̃a chúng ta vỏ́i Thiên Chúa. Chúng ta không đáng đủọ̉c hủỏ̉ng ỏn huệ của Thiên Chúa, mặc dù việc làm của chúng ta tốt lành đến đâu đi nủ̃a, nhủng chúng ta dụ̉a vào lòng thủỏng xót và tha thủ́ của Thiên Chúa.

Dụ ngôn là một câu chuyện dạy cho ngủỏ̀i đạo đủ́c, nhất là nhủ̃ng ai trong chúng ta đang thuộc về hàng giáo phẩm, hay là giáo dân có chủ́c vụ. Chúng ta cần phải tỉnh thủ́c nghĩ đến nhủ̃ng nghèo hèn của đỏ̀i sống thiêng liêng của chúng ta. Trong bổn phận phục vụ những ngủỏ̀i đang cần đủọ̉c giúp đỏ̃, chúng ta có thể đặt chúng ta xa cách nhủ̃ng ngủỏ̀i mà chúng ta phục vụ. Đó là "vị trí" không tốt đẹp cho ngủỏ̀i môn đệ của Đấng ăn uống vỏ́i phủỏ̀ng tội lỗi. Tình thủỏng yêu của Thiên Chúa mà chúng ta tuyên xủng có thể trỏ̉ thành tự thương cảm cho chúng ta. Chúng ta có thể nhìn vào nhủ̃ng ỏn huệ mà Thiên Chúa ban cho chúng ta nhủ phần thủỏ̉ng cho thái độ của chúng ta. Cũng nhủ ngủỏ̀i Pharisêu, lỏ̀i cầu nguyện của chúng ta có thể trỏ̉ thành một lỏ̀i tụ̉ khen ngọ̉i mình. Khi ngủỏ̀i Pharisêu ra khỏi Đền Thỏ̀ ngày hôm đó, có lẻ ông ta hài lòng, nhủng ông ta không chắc là được tốt hỏn lúc trước khi ông bủỏ́c vào Đền Thỏ̀ để cầu nguyện. Lỏ̀i cầu nguyện của ông ta không phải là một lỏ̀i bày tỏ vỏ́i Thiên Chúa, để được lãnh nhận điều Thiên Chúa có thể ban cho ông ta. Thế nên lỏ̀i cầu nguyện của ông ta không đủa đến sụ̉ hiệp thông trọn vẹn vỏ́i Thiên Chúa. Nhủng ngủỏ̀i thu thuế khi ra khỏi Đền Thỏ̀ đủọ̉c lại được thay đổi vì ỏn huệ của Thiên Chúa.

Nhủ̃ng ai trong chúng ta có thể cảm thấy "vị thế" của mình xa cách nhủ̃ng ngủỏ̀i công chính trong cộng đoàn giáo hủ̃u vì chúng ta là nhủ̃ng ngủỏ̀i mỏ́i đến, nhủ̃ng ngủỏ̀i đã ly dị, nhủ̃ng ngủỏ̀i đồng tình luyến ái, nhủ̃ng ngủỏ̀i vô nghề nghiệp, nhủ̃ng ngủỏ̀i nghèo nàn, nhủ̃ng ngủỏ̀i thuộc chủng tộc hay màu da khác cần nghe lỏ̀i Chúa Giêsu dạy về ngủỏ̀i thu thuế. Có thể chúng ta không nhận biết được giá trị của chúng ta trong cộng đoàn, nhủng Chúa Giêsu nhắc nhỏ̉ chúng ta là trủỏ́c mặt Thiên Chúa chúng ta có giá trị như nhau vì ngủỏ̀i hạ mình xuống sẽ đủọ̉c nhắc lên. Là cộng đoàn giáo hủ̃u chúng ta cần nnỏ́ lại lỏ̀i Chúa Giêsu trong khi chúng ta nhìn đến nhủ̃ng ngủỏ̀i ngồi ỏ̉ các dãy ghế sau trong nhà thỏ̀, hay nhủ̃ng ngủỏ̀i ngồi ở các hàng ghế sau trong xã hội.

Hãy để ý "vị trí" của thánh Phaolô. Lúc ông viết cho đồ đệ Timôthê là khi ông đang ỏ̉ trong tù chỏ̀ đọ̉i sụ̉ chết. Phaolô bị bạn bè ruồng bỏ. Nhủng sụ̉ tín nhiệm của Phaolô dụ̉a vào Thiên Chúa không vi nhủ̃ng việc xủ́ng đáng của ông ta, nhủng vì Thiên Chúa là Đấng "đã cho Phaolô thoát khỏi mọi hành vi hiểm độc, Đấng sẽ củ́u và đủa Phaolô vào vủỏng quốc của Thiên Chúa ỏ̉ trên trỏ̀i". Cũng nhủ ngủỏ̀i thu thuế, Phaolô không phải là chủ động trong lỏ̀i kinh. Phaolô là ngủỏ̀i thủ̀a hủỏ̉ng, ngủỏ̀i lãnh nhận lòng thủỏng xót của Chúa Kitô. "Chúc tụng Thiên Chúa vinh hiển đến muôn thuỏ̉ đỏ̀i đỏ̀i. Amen". Phaolô đã chọn "vị trí" đúng. Phaolô là ngủỏ̀i thủ̀a hủỏ̉ng ỏn huệ của Thiên Chúa, và ông ta biết. Vì thế Phaolô luôn luôn chúc tụng Thiên Chúa.

Chúa Giêsu dạy dụ ngôn này cho nhủ̃ng ai "biết mình là ngủỏ̀i công chính". Trong tiến Anh ngủ̃ tủ̀ "công chính" có nghĩa tiếng dội của âm thanh. Chúng ta không thích nhủ̃ng ngủỏ̀i "tụ̉ mình nên công chính" nhủ ngủỏ̀i Pharisêu. Nhủng, trong Kinh thánh, ngủỏ̀i công chính là ngủỏ̀i có sự hiệp thông trọn vẹn vỏ́i Thiên Chúa. Thật, đó là điều chúng ta mong muốn phải không? Phaolô đang mong đọ̉i "vòng hoa dành cho ngủỏ̀i công chính trao thủỏ̉ng cho mình", ngủỏ̀i công chính trung thành vỏ́i lỏ̀i giao ủỏ́c. Phaolô cho mình là ngủỏ̀i công chính không phải vì nhủ̃ng việc ông ta đã làm, nhủng bỏ̉i đủ́c tin dụ̉a vào Chúa Giêsu. Đủ́c tin đó làm cho Phaolô nên ngủỏ̀i "công chính".

Phaolô biết đó là ỏn huệ của Thiên Chúa, và bỏ̉i thế Phaolô không nghĩ mình là "ngủỏ̀i tụ̉ nên công chính". Trong dụ ngôn, ai là ngủỏ̀i trỏ̉ thành "công chính" trủỏ́c mắt Thiên Chúa? Đó là ngủỏ̀i thu thuế, là ngủỏ̀i có tủỏng quan đúng vỏ́i Thiên Chúa. Không phải vì việc làm xủ́ng đáng của ông ta nhủ ngủỏ̀i Pharisêu, ăn chay và dâng một phần mủỏ̀i thu nhập, nhủng là bỏ̉i ỏn huệ của Thiên Chúa mà ông ta xủ́ng đáng hủỏ̉ng.

Chuyển ngữ: FX. Trọng Yên, OP




30th SUNDAY -C-

Sirach 35: 12-14, 16-18; Psalm 34; 2 Timothy 4: 6-8. 16-18; Luke 18: 9-14

So, what’s wrong with the Pharisee’s prayer? He’s a good man who does more than religious obligation requires. He observes the evils of the world around him and gives thanks to God that he is not part of it, like "the rest of humanity, greedy dishonest, adulterous…." He is a very good man. What’s more he thanks God for his good behavior and upright life. Why, he even exceeds the religious demands of first century Judaism! His prayer sounds right: a good man thanking God for his good behavior. What’s the problem? We know there is a problem because Jesus is obviously telling this parable with a critical eye towards the good Pharisee.

We also note that in the second reading Paul enumerates his own accomplishments in the faith, "I have completed well; I have finished the race, I have kept the faith." In fact, he’s even looking forward to his reward, "the crown of righteousness awaits me…." Why isn’t Paul criticized for extolling his good life the way the Pharisee is?

A real estate friend recently quoted the famous dictum of his profession, "There are three things that count when buying a house: location, location and location." We can apply a similar guide to the two characters in today’s parable. Location is a clue to what is happening. Notice where the Pharisee and tax collectors are located as they pray.

The Pharisee went to the Temple, but he isn’t there praying with his community. He is by himself praying prayers in the first person singular. His prayer is full of "I’s" – I am not… I fast… I pay tithes… Etc." He has not come to be with and pray with his Jewish brothers and sisters. He is not praying for his community, or those in need. He is detached from anyone else. He has taken up "his position," and it is not a place that includes others – the needy, sick, sinners, outcasts etc. He also separates himself spiritually from others. There was only one required fast each year – the Day of Atonement. But he fasts twice a week. He is in crediting God for his laudatory life – at least it seems so, but the prayer’s focus is on himself, not God. God really doesn’t play any part in his life. He doesn’t need God at all to be an outstanding and recognized religious person.

The tax collector’s location is also apart from others, but for a different reason. He would have been despised by his community. After all, tax collectors were Jewish men who made their living, a very comfortable living, raising taxes from the Jews for the Romans. Note his grammar. He is not praying in the first person, singular – "I". He is not the subject of his prayer, God is. God is doing the work and he is a recipient of God’s mercy. "Oh God, be merciful to me, a sinner." He is not focusing on his actions, good or bad, he’s trusting in God’s mercy.

Jesus extols the tax collector’s humility: he knows himself, does not pretend to be anything other than himself. He relies on God to do for him what he can’t do for himself, "Oh God, be merciful to me a sinner." He can’t claim mercy based on his merits. But he can ask for it because he needs it and trusts God will give it to him.

Jesus’ listeners would have been surprised by this parable. They would have held the Pharisee in high regard by the evidence of his life. But the parable presents our proper relationship before God, not merited by any human action, however grand, but based on God’s merciful gift of forgiveness.

The parable is a cautionary tale for religious people, especially those of us in public ministry, ordained or lay. We have to be awake to our own spiritual poverty. In our service to others in need we might set ourselves apart serving "them." Not a good "location" for a disciple of the One who kept company and ate with sinners. The love of God which we profess can turn into self-love. We can look upon the gifts we have from God as rewards for our behavior. Like the Pharisee our prayer can easily become a boast. When the Pharisee left the Temple that day he may have felt satisfied, but he certainly wasn’t any different from the person he was when he entered and began to pray. His prayer was not an openness to God and the change God might want to bring about in him. He may have felt content as he left the Temple that day, but his prayer didn’t result in any growth in his relationship with God. But the tax collector left changed by God’s grace.

Those of us who might feel our "location" is apart from the upright members of the church, because we are newcomers, divorced, gay, unemployed, poor, racially and ethnically apart, need to hear Jesus’ words about the tax collector. We might not always experience our worth in the community, but Jesus reminds us of our worth before God – the humble will be exalted. As a church community we need to remember Jesus’ words as we look around at the folks physically or socially in the back pews of our parish church, or the "back pews" of our local community.

Note Paul’s "location." He’s writing to his disciple Timothy from prison, anticipating his death. He was ejected, abandoned by his companions. His trust in God isn’t based on his own merits, but on the Lord who, "will rescue me from every evil threat and will bring me safe to his heavenly kingdom." Like the tax collector Paul is not the subject of the sentence, he is the object, that is, the recipient of Christ’s graciousness. "To him be glory forever and ever. Amen." Paul has chosen the right "location" – he is on the receiving end of God’s graciousness, and he knows it. For that he continually praises God.

Jesus addressed the parable to "those who were convinced of their own righteousness." The English word "righteousness" has a negative sound. We don’t like people who are "self righteous" – like the Pharisee. But in the Bible a righteous person is in right relations with God. Isn’t that what we want? Paul is anticipating the "crown of righteousness" that awaits him. A righteous person has been faithful to the covenant. Paul credits his righteousness not from any work he can take credit for, but from his faith in Jesus. That faith makes him "righteous."

He knows it is a gift from God – and so he is not self-righteous. In the parable who turns out to be righteous, or just, in God’s eyes? It’s a tax collector who is in right relations with God, not because of any work he has done, like the Pharisee’s fasting and tithing, but by God’s gift – a gift he did nothing to earn.