Chúa Nhật XXX THƯỜNG NIÊN, năm B
Mc 10, 46-52
BÁC-TI-MÊ ĐƯỢC SÁNG MẮT
Con mắt là cửa sổ của linh hồn. Do đó, đôi mắt luôn là điều quí trọng. Có đôi mắt tốt, người ta có thể nhìn thấy con người, loài vật, nhìn thấy mầu sắc, nhìn được ánh sáng. Thiếu đôi mắt hoặc hư một con mắt, người ta sẽ cảm thấy thật hạn chế, và thiếu thốn. Con mắt là cơ quan mong manh, dễ bị bệnh, dễ bị nhiễm trùng, nhất là đối với thời y khoa chưa cao, bác sĩ còn khan hiếm. Người hành khất tên Bác-ti-mê mà Tin Mừng đề cập đến, không hiểu anh ta đã bị đui mắt làm sao, nhưng Tin Mừng xác nhận anh ta đã bị mù lòa từ lúc bẩm sinh. Nghĩa là ngay khi lọt lòng mẹ, anh ta đã không được hạnh phúc nhìn thấy ánh sáng.
Đây là một mất mát lớn đối với Bác-ti-mê vì anh ta không thấy được mặt cha, mặt mẹ, hoặc thấy được anh chị em, những người thân thương. Anh ta không nhìn thấy ánh sáng, không nhận ra sự vật, không thấy mặt trời, mặt trăng, tinh tú, anh ta không nhìn thấy gì và như thế, anh ta sống trong bóng tối. Thật khốn khổ cho anh ta ! Cuộc đời của anh ta kể là vô vị, anh sống triền miên trong bóng tối. Tin Mừng của thánh Máccô viết Bác-ti-mê làm nghề hành khất, ngồi bên vệ đường. Cái khốn khổ của anh ta là mặc dầu đã nghe danh tiếng về Đức Giêsu, một Vị cứu tinh đã chữa được mọi bệnh hoạn tật nguyền, đã làm cho người câm nói được, kẻ què đi được, người điếc nghe được, người mù thấy được và kẻ chết sống lại. Anh ta đã ước ao, mong chờ có dịp được gặp Chúa Giêsu. Nhưng gặp thế nào được vì anh ta mù lòa làm sao nhìn thấy Chúa mà tới gặp Ngài. Anh ta vẫn tin và thầm mong có lần được gặp Đức Giêsu người Nadarét.
Dịp may hiếm có, anh ta ước ao gặp Chúa Giêsu, và rồi rất tình cờ, anh nghe tin Đức Giêsu sẽ đi ngang qua cùng với đám đông dân chúng đi theo Ngài. Vâng, Chúa Giêsu sẽ đi qua đây, đi qua chỗ anh ta ngồi và nói cách văn vẻ hơn, Chúa đi qua đời anh ta. Rất bất ngờ, rất tình cờ, anh cố gắng hết sức, đem hết sức lực để kêu gào, bởi vì chỉ với tiếng kêu to, vang lên với tất cả con người của mình, tiếng kêu gào thống thiết, đau khổ của một con người đầy đau khổ, nhưng tiếng kêu đầy tin tưởng, đầy hy vọng :” Lạy Con vua Đavít, xin dủ lòng thương tôi “ ( Mc 10. 48 ). Tiếng kêu gào báo hiệu anh đang có mặt ở đây vì anh đâu có nhìn thấy Chúa. Tiếng kêu khẩn khoản, van lơn, cầu cứu. Nhiều người khó chịu muốn bịt miệng anh ta vì sợ làm phiền Chúa. Đe dọa của đám đông không làm anh sờn lòng, không khiến anh ta sợ sệt. Người ta càng đe dọa, anh ta càng gào to. Cuối cùng tiếng kêu gào khẩn thiết đã tới được tai của Chúa Giêsu. Đức Giêsu dừng lại và sai người đi gọi anh mù bởi vì chính Chúa cũng chưa rõ anh mù đang ở đâu! Anh mù khi hay tin Chúa Giêsu gọi mình, anh vui sướng, hạnh phúc đến vứt bỏ cả cái áo choàng mà anh đã mặc để ấm thân sau bao ngày tháng, nhảy bổ để tới với Chúa Giêsu. Anh mù đến với Chúa Giêsu như một người sáng mắt vì anh đã sáng mắt của lòng tin, sáng mắt của con người mình. Anh mù gặp Đức Giêsu, anh thưa với Ngài :” Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được “ ( Mc 10, 51 ). Và rồi Chúa nói :” Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh “ ( Mc 10, 52 ). Tin Mừng viết tiếp tức khắc anh ta nhìn thấy được và đi theo Người. Thật lạ lùng! Thật kỳ diệu !
Tiếng kêu gào van xin của anh mù Bác-ti-mê có phải là tiếng kêu gào của chúng ta không ? Chúng ta chưa mù về mặt thể xác nhưng có lúc có lẽ chúng ta đã đui mù về mặt tâm hồn, đã đui mù về lương tâm, đã đóng cửa lòng, sống thiếu yêu thương, bác ái đối với người khác. Chúng ta có khẩn khoản nài xin Chúa cho chúng ta được sáng đức tin để chúng ta biết sống yêu thương như Chúa yêu và nhìn ra những điểm tốt nơi anh em chúng ta không ? Chúng ta phải cầu xin và cầu xin không ngừng để chúng ta luôn nhìn thấy ánh sáng là Đức Giêsu Kitô.
Lạy Chúa Giêsu, xin ban cho chúng con đôi mắt đức tin tinh ròng để chúng con luôn nhận ra Chúa nơi anh chị em của chúng con. Amen.
GỢI Ý ĐỂ CHIA SẺ :
1.Người hành khất Bác-ti-mê đã xin Chúa điều gì ?
2.Tại sao anh mù lại kêu gào to tiếng ?
3.Dân chúng có ủng hộ anh mù không ?
4.Chúa Giêsu đã nói gì với đám đông ?
5.Khi được Chúa cho sáng mắt anh mù đã làm gì ?
Mc 10, 46-52
BÁC-TI-MÊ ĐƯỢC SÁNG MẮT
Con mắt là cửa sổ của linh hồn. Do đó, đôi mắt luôn là điều quí trọng. Có đôi mắt tốt, người ta có thể nhìn thấy con người, loài vật, nhìn thấy mầu sắc, nhìn được ánh sáng. Thiếu đôi mắt hoặc hư một con mắt, người ta sẽ cảm thấy thật hạn chế, và thiếu thốn. Con mắt là cơ quan mong manh, dễ bị bệnh, dễ bị nhiễm trùng, nhất là đối với thời y khoa chưa cao, bác sĩ còn khan hiếm. Người hành khất tên Bác-ti-mê mà Tin Mừng đề cập đến, không hiểu anh ta đã bị đui mắt làm sao, nhưng Tin Mừng xác nhận anh ta đã bị mù lòa từ lúc bẩm sinh. Nghĩa là ngay khi lọt lòng mẹ, anh ta đã không được hạnh phúc nhìn thấy ánh sáng.
Đây là một mất mát lớn đối với Bác-ti-mê vì anh ta không thấy được mặt cha, mặt mẹ, hoặc thấy được anh chị em, những người thân thương. Anh ta không nhìn thấy ánh sáng, không nhận ra sự vật, không thấy mặt trời, mặt trăng, tinh tú, anh ta không nhìn thấy gì và như thế, anh ta sống trong bóng tối. Thật khốn khổ cho anh ta ! Cuộc đời của anh ta kể là vô vị, anh sống triền miên trong bóng tối. Tin Mừng của thánh Máccô viết Bác-ti-mê làm nghề hành khất, ngồi bên vệ đường. Cái khốn khổ của anh ta là mặc dầu đã nghe danh tiếng về Đức Giêsu, một Vị cứu tinh đã chữa được mọi bệnh hoạn tật nguyền, đã làm cho người câm nói được, kẻ què đi được, người điếc nghe được, người mù thấy được và kẻ chết sống lại. Anh ta đã ước ao, mong chờ có dịp được gặp Chúa Giêsu. Nhưng gặp thế nào được vì anh ta mù lòa làm sao nhìn thấy Chúa mà tới gặp Ngài. Anh ta vẫn tin và thầm mong có lần được gặp Đức Giêsu người Nadarét.
Dịp may hiếm có, anh ta ước ao gặp Chúa Giêsu, và rồi rất tình cờ, anh nghe tin Đức Giêsu sẽ đi ngang qua cùng với đám đông dân chúng đi theo Ngài. Vâng, Chúa Giêsu sẽ đi qua đây, đi qua chỗ anh ta ngồi và nói cách văn vẻ hơn, Chúa đi qua đời anh ta. Rất bất ngờ, rất tình cờ, anh cố gắng hết sức, đem hết sức lực để kêu gào, bởi vì chỉ với tiếng kêu to, vang lên với tất cả con người của mình, tiếng kêu gào thống thiết, đau khổ của một con người đầy đau khổ, nhưng tiếng kêu đầy tin tưởng, đầy hy vọng :” Lạy Con vua Đavít, xin dủ lòng thương tôi “ ( Mc 10. 48 ). Tiếng kêu gào báo hiệu anh đang có mặt ở đây vì anh đâu có nhìn thấy Chúa. Tiếng kêu khẩn khoản, van lơn, cầu cứu. Nhiều người khó chịu muốn bịt miệng anh ta vì sợ làm phiền Chúa. Đe dọa của đám đông không làm anh sờn lòng, không khiến anh ta sợ sệt. Người ta càng đe dọa, anh ta càng gào to. Cuối cùng tiếng kêu gào khẩn thiết đã tới được tai của Chúa Giêsu. Đức Giêsu dừng lại và sai người đi gọi anh mù bởi vì chính Chúa cũng chưa rõ anh mù đang ở đâu! Anh mù khi hay tin Chúa Giêsu gọi mình, anh vui sướng, hạnh phúc đến vứt bỏ cả cái áo choàng mà anh đã mặc để ấm thân sau bao ngày tháng, nhảy bổ để tới với Chúa Giêsu. Anh mù đến với Chúa Giêsu như một người sáng mắt vì anh đã sáng mắt của lòng tin, sáng mắt của con người mình. Anh mù gặp Đức Giêsu, anh thưa với Ngài :” Thưa Thầy, xin cho tôi nhìn thấy được “ ( Mc 10, 51 ). Và rồi Chúa nói :” Anh hãy đi, lòng tin của anh đã cứu anh “ ( Mc 10, 52 ). Tin Mừng viết tiếp tức khắc anh ta nhìn thấy được và đi theo Người. Thật lạ lùng! Thật kỳ diệu !
Tiếng kêu gào van xin của anh mù Bác-ti-mê có phải là tiếng kêu gào của chúng ta không ? Chúng ta chưa mù về mặt thể xác nhưng có lúc có lẽ chúng ta đã đui mù về mặt tâm hồn, đã đui mù về lương tâm, đã đóng cửa lòng, sống thiếu yêu thương, bác ái đối với người khác. Chúng ta có khẩn khoản nài xin Chúa cho chúng ta được sáng đức tin để chúng ta biết sống yêu thương như Chúa yêu và nhìn ra những điểm tốt nơi anh em chúng ta không ? Chúng ta phải cầu xin và cầu xin không ngừng để chúng ta luôn nhìn thấy ánh sáng là Đức Giêsu Kitô.
Lạy Chúa Giêsu, xin ban cho chúng con đôi mắt đức tin tinh ròng để chúng con luôn nhận ra Chúa nơi anh chị em của chúng con. Amen.
GỢI Ý ĐỂ CHIA SẺ :
1.Người hành khất Bác-ti-mê đã xin Chúa điều gì ?
2.Tại sao anh mù lại kêu gào to tiếng ?
3.Dân chúng có ủng hộ anh mù không ?
4.Chúa Giêsu đã nói gì với đám đông ?
5.Khi được Chúa cho sáng mắt anh mù đã làm gì ?