Chúa Nhật XIX THƯỜNG NIÊN (B)
1 Các Vua 19:4-8; T.vịnh 33; Êphêsô 4: 30-5:2; Gioan 6: 41-51

LỜI CHÚA CHÍNH LÀ BÁNH NUÔI SỐNG CHÚNG TA


Ngôn sứ Êlia là một ngôn sứ phải chạy trốn. Sau khi ông ta thắng các ngôn sứ Canaan của thần Baal ở trên núi Carmel, ông ta phải chạy thoát. Vì hoàng hậu Jezebel tức giận. Chính hoàng hậu Jezebel là người đã đem các ngôn sứ thần Baal đến Israel. Hoàng hậu thề sẽ giết ông Êlia. Khi chúng ta gặp ông ta trong sa mạc, ông đã chạy kiệt sức. Không có gì làm cho ông lại sức được. Đến đó ông xin Thiên Chúa cho ông chết đi. Ông nói: "nay đã đủ rồi, lạy Đức Chúa, xin cất mạng tôi đi, tôi cũng không hơn gì tổ tiên tôi."

Thiên Chúa đặt Êlia làm ngôn sứ, ông ta đã làm điều mà Thiên Chúa bảo ông làm là trung thành rao giảng lỏ̀i Chúa. Đến bây giỏ̀ ông ta cảm thấy ông ta tự nghi ngờ mình, ông ta có thể nói với Thiên Chúa "vậy đây có phải là tôi được cảm ơn hay không?" Mỗi khi người nào gặp hoạn nạn khó khăn, thường người đó tự hỏi có phải Thiên Chúa phạt họ vì họ đã làm điều gì trái với thánh ý Thiên Chúa hay không. Nhưng ông Êlia không làm điều gì sai cả. ông ta phải chịu đựng những phản bác, đe doạ như thường đã xãy ra cho các ngôn sứ. Cho đến ngày hôm nay có ngôn sứ còn chịu khổ hơn là bị giết vì họ đã trung thành phục vụ Thiên Chúa,

Trong hoang địa, dưới một cây kim tước, ông Êlia xin cho được chết, rồi ông ta nằm xuống ngù, ông ta thấy chiêm bao về Thiên Chúa. Một thiên thần đánh thức ông ta dậy cho ông thức ăn. Tới đây chúng ta biết câu chuyện sẽ đi về đâu phải không? Câu chuyện này nhắc đến câu chuyện dân Israel đi trong hoang địa. Trong sa mạc làm gì có của ăn, chỉ có Thiên Chúa cho chúng ta của ăn. Thật ra Thiên Chúa đã làm gì? Ông Êlia không còn sức để tiếp tục đi trong sa mạc nữa. Nhưng Thiên Chúa đã cho ông ta của ăn để ông ta có sức đi xa hơn nữa, ông ta không tránh khỏi khó khăn. Nhưng Thiên Chúa ban cho ông ta điều gì ông ta cần để phục vụ trong chặng đường tiếp theo. Thiên Chúa còn cần ông ta làm việc hơn nữa. Đến đây chúng ta lại nhớ dân Israel trong sa mạc. Ông Êlia có của ăn để đi trong sa mạc "40 ngày đêm cho đến núi Horeb, là núi của Thiên Chúa". Trên núi Horeb là núi Sinai Thiên Chúa đã cho ông Môsê 10 điều răn, đó là thứ bánh khác cho những người đói trong sa mạc. Chủ đề nói về của ăn phần xác và phần hồn sẽ được nói đến trong phúc âm hôm nay.

Ông Êlia không tự ý lên đường đi trong sa mạc. Khởi đầu ông ta chạy trốn để tránh khỏi bị giết. Sau khi ông ta gặp một thiên thần, thì việc ông đi là như đi hành hương đến nơi thánh địa. Vậy đời sống chúng ta có giống như vậy không? Chúng ta gặp khó khăn hoạn nạn, khó lòng qua từng ngày một. Khi chúng ta cảm thấy chúng ta không làm gì được nữa chúng ta kêu gào xin ơn giúp đỡ. Thiên Chúa có cách nào đến thăm chúng ta trong sa mạc của chúng ta, cho chúng ta của ăn để chúng ta tiếp tục chặng đường. Sau cùng khi chúng ta nhìn thấy hoạn nạn khó khăn qua đi thì chúng ta nhận ra là Thiên Chúa có đó giúp đỡ chúng ta từng bước một. Cũng như ông Môsê và ông Êlia, chúng ta đã được dẫn đi qua hoang địa của chúng ta, và ở đó chúng ta gặp đươc Thiên Chúa.

Ông Êlia là nguồn khuyến khích của chúng ta; ông ta là một ngôn sứ đầy nhiệt huyết, sợ hãi và mạnh mẽ. Nhưng lúc ông ta thành công thì hầu như thế giới xung quanh ông ta bị sụp đổ và ông ta phải chạy thoát thân để cứu mạng sống mình khỏi bà hoàng hậu Jezebel, Ông ta sợ hãi, không biết rõ và kiệt sức. Dù vậy ông ta vẫn ở trong vòng tay Thiên Chúa. Mặc dù hoàn cảnh rối bời, Thiên Chúa không buông rơi ông ta, mà lại tìm đến ông. Ngay trong khi yếu đuối, khi chúng ta không làm gì được nữa thì Thiên Chúa tỏ cho chúng ta biết Ngài là Thiên Chúa của chúng ta.

Êlia tường thuật để khuyến khích chúng ta tin tưởng vào tình yêu nhân từ của Thiên Chúa. Đây không phải là câu chuyện về một người đã "xứng đáng" được giúp đỡ từ Thiên Chúa. Mà là một câu chuyện về một người không thể tự giúp mình. Trong khi phải di chuyển nhiều nơi. Được Chúa giúp bánh và nước, để tiếp tục cuộc hành trình. Bánh của Êlia là hình ảnh dẫn chúng ta đến lời Chúa hôm nay.

Chúng ta đang ở trong diễn từ về "Bánh Hằng Sống" trong phúc âm của thánh Gioan. Đến đây đang còm sớm để nói về Bánh Thánh Thể. Đến câu cuối cùng chúng ta chuyển sang diễn từ về đức tin vào Chúa Giêsu và bánh là thịt Ngài. Trong đoạn phúc âm hôm nay "bánh bởi trời xuống" là Lời của Thiên Chúa. Thiên Chúa dạy chúng ta qua Chúa Giêsu; Chúa Giêsu là Lời ban sự sống. Thiên Chúa làm việc qua Chúa Giêsu như Ngài đã làm cho người Do thái trong sa mạc. Thiên Chúa cho chúng ta ăn qua Lời Ngài. Như chúng ta thấy trong sách Đệ Nhị Luật "Người ta không sống chỉ nhờ bánh mà còn nhờ mọi điều do miệng Đức Chúa phán ra" (Tl 8"3)

Chúa Giêsu vừa cho 5,000 người ăn. Và bây giờ Ngài sẽ dạy họ về bánh không phải như man-na cho tổ tiên họ ăn trong sa mạc từng ngày một. Nhưng chính là bánh cho chúng ta khỏi đói và cho chúng ta đời sống trong thời đại mới mà Chúa Giêsu đang triển khai. Chúa Giêsu không đối đáp với những người chống đối Ngài. Nếu nhũng người đó suy luận theo người phàm thì họ sẽ không bao giò trông thấy Chúa Giêsu. Họ đã nghe điều gì Chúa Giêsu nói với họ, lý luận không giúp họ gặp Chúa Kitô.

Dân chúng đến với Chúa Giêsu là bởi Chúa Cha "thu hút họ". Nhìn qua cặp mắt đức tin là ân huệ bởi Thiên Chúa. Thật là một dịp lớn cho những người được thấy Chúa Giêsu trước mặt họ. Chúa Cha thu hút họ đến với Chúa Giêsu, nhưng họ không nhìn nhận. Họ không thể nhìn nhận Thiên Chúa tự họ. Họ phải được Thiên Chúa thu hút họ. Thiên Chúa là Đấng ban dức tin. Sự mời gọi đó luôn luôn ở trước mặt chúng ta. Vậy chúng ta có chấp nhận lần nữa hay không? Các nhà lãnh đạo tôn giáo bác bỏ bánh bởi trời xuống.

Chúng ta học nơi ngôn sứ Êlia và hôm nay Chúa Giêsu cho chúng ta biết là Thiên Chúa yêu thương chúng ta. Chúng ta được mời gọi sống đức tin. Đức tin không tránh khỏi những lúc khó khăn trong đời sống thật. Ông Êlia phải trở lại gặp kẻ thù của ông ta. Chúa Giêsu không tránh những đau khổ và sự chết dành cho Ngài. Chúng ta cũng vậy, chúng ta không để Thiên Chúa lo lắng mọi sự cho chúng ta. Đức tin chúng ta giúp chúng ta cảm nghiệm sự hiện diện của Thiên Chúa với cả sự an toàn và khuyến khích để chúng ta có thể làm việc mà chúng ta phải làm.

Chuyển ngữ: FX. Trọng Yên, OP


19th SUNDAY IN ORDINARY TIME (B)
I Kings 19:4-8; Psalm 34; Ephesians 4: 30-5:2; John 6: 41-51

Elijah is a prophet on the run. He is fleeing for his life after defeating the prophets of the Canaanite deity Baal on Mount Carmel. This victory enraged Queen Jezebel who brought the prophets of Baal to Israel. She had sworn to kill Elijah. When we meet Elijah he is at the end of his strength in, of all places, the desert. Not even the surrounding terrain can bring him comfort. There in the wilderness he asks for an end to his misery, "This is enough, O Lord! Take my life, for I am no better than my fathers."

Elijah was God’s appointed prophet. He was doing what he was supposed to be doing, faithfully preaching God’s Word. Now he is filled with self-doubt. He could have said to God, "Is this the thanks I get!" When people experience hard times they sometimes think God is punishing them for doing something wrong. But Elijah didn’t do anything wrong. He is enduring the usual rejection and threats of violence inflicted on God’s prophets. Some endured more than threats and were killed for their faithful service to God – right up to the present day.

In the wilderness, under a broom tree, after praying for death, Elijah falls asleep. Then he has a double-dream theophany. An angel wakes him and provides food for him. We can see where the story is going, can’t we? It has echoes of Israel’s sojourn in the desert. In deserted places, when we can not provide for ourselves, only God can nourish us. And that’s exactly what God does. The prophet cannot continue – on his own. But God nourishes him for the "long journey" that lies ahead. Elijah’s problems aren’t removed, but God provides what he needs for the next phase of his mission. God has more for him to do. Once again there is an echo of the Israelite experience in the desert. Elijah is given food in the wilderness to strengthen him for "Forty days and forty nights to the mountain of God, Horeb." On Horeb (or Mount Sinai) God gave Moses the Ten Commandments, another kind of bread for hungry people in the desert. The theme of being fed on physical and spiritual bread will be picked up in today’s gospel.

Elijah wasn’t just on a journey he chose for himself. He started as a fugitive, fleeing for his life. After the encounter with the divine messenger his flight has become a pilgrimage that will take him to a holy place. Isn’t that the way life can be for us? We are in a crisis, or stressed, hardly getting through one day after another. We cry out for help, when we discover we can not provide for ourselves. Somehow God visits us in our wilderness, gives us nourishment to get up and continue our journey. At the end, when we look back on the dreadful experience, we realize God was there for us each step of the way. We have, like Moses and Elijah, been led through our own desert, and there we discovered God.

Elijah is a source of encouragement for us. He was a fiery, fearsome and powerful prophet. But at his moment of success his world falls apart and he has to flee an enraged queen for his life. He is afraid, unsure and worn out. Still, he is within reach of God who, despite appearances, has not abandoned him, but seeks him out. It’s in weakness, when we cannot help ourselves, that God proves to be our God.

The Elijah narrative encourages us to trust in the gracious love of God. It’s not a story about someone who has merited and "deserves" help from God. It is a tale of a human who can’t help himself. Which leaves plenty of room for God to move in with bread and water, nourishment to continue the journey. Elijah’s bread is an image that leads us to today’s gospel.

We are in the midst of John’s "Bread of Life Discourse." At this point it is too early to be speaking of the Eucharistic bread. That begins to happen at the last verse when we shift from a discourse about faith in Jesus to the bread that is his flesh. In today’s selection "the bread that came down from heaven" is the Word of God. In Jesus, we are taught by God. Jesus is the life-giving word. God is doing through him what God did for the Jews in the desert, feeding us through the Word. As we read in Deuteronomy (8:3) "We do not live on bread alone, but by every word that comes from the mouth of God." What do we hunger for? We hunger for a word from God and Jesus is that Word.

Jesus has just fed the 5000. Now he will teach them about the bread that will, unlike the manna their ancestors ate in the desert, not just nourish them for a day. Rather it is a bread that satisfies our hunger and gives us life in the new age that he is inaugurating. Jesus doesn’t debate with his opponents. If they reason from just a human level they will never get to see Jesus. They are closed to what Jesus is saying to them. Logic doesn’t work for them in their encounter with Christ.

The way people come to Jesus is that they are "drawn" by the Father. Seeing with the eyes of faith is a gift from God. What an opportunity Jesus’ hearers have before them! The Father is drawing them to Jesus, but they are resistant. People cannot achieve God on their own, they must be drawn by God, the One who gives faith. The invitation is always before us. Shall we accept again, what the religious authorities rejected, the bread that has come down from heaven?

We learn from Elijah and Jesus today of God’s love for us. We are invited to put our faith into practice. Faith is not an escape from the sometimes harsh realities of life. Elijah must return to eventually face his enemies. Jesus will not escape the pain and death that lies ahead for him. Nor can we just shrug our shoulders and leave everything for God to take care of. Our faith enables us to experience God’s presence with us both as comfort and encouragement so that we can do what we have to do.