Chúa Nhật XIV THƯỜNG NIÊN (B)
Êdêkien 2: 2-5; T.vịnh 122; 2 Côrintô 12: 7-10; Máccô 6: 1-6

LẮNG NGHE LỜI CHÚA ĐỂ TRỞ NÊN NGƯỜI PHỤC VỤ NHỎ BÉ CỦA ANH EM

Sau khi nghe bài đọc thứ nhất về ơn gọi làm ngôn sứ của Ê-dê-ki-en, chúng ta muốn nói ngay "tiếp theo", và rồi qua các bài sách khác hy vọng sẽ nghe được nghe những điều có ý nghĩa hơn cho đời sống của chúng ta. Nghĩ kỹ lại chúng ta không được thị kiến nào cả. Nay nghe tiếng nói của Thiên Chúa gọi chúng ta làm ngôn sứ. Ngay cả khi chúng ta cảm thấy được gọi nói với một người nào, hay hành động về một vấn đề gì, lời gọi ông Ê-dê-ki-en có thể làm chúng ta dừng lại. Thiên Chúa sai ông Ê-dê-ki-en đến với một dân tộc "phiến loạn lòng trơ tráo, mặt chai đá". Chừng ấy cũng đủ làm một phàm nhân trả lời "thôi quên chuyện đó đi".

Nhưng chúng ta không nên vội tiến tới. Thật ra ông Ê-dê-ki-en được Thiên Chúa giao cho một trách nhiệm khó khăn, và ông ta là một phàm nhân như tất cả chúng ta.Ông ta sợ hải, và ai lại không sợ chứ? Chổ này là đoạn thứ hai phần đầu của sách ngôn sứ Ê-dê-ki-en. Sách bắt đầu với: trời mở ra với thị kiến thần linh, có gió bão thổi đến, có đám mây lớn và lửa rập rờn, hào quang vang cả xung quanh, và từ giữa như thể kim ngân long lanh từ lửa. Và từ giữa có gì giống tựa bốn sinh vật giống tựa người ta. Mỗi sinh vật có bốn mặt và bốn cánh. Các sinh vật đi trên bánh xe dưới đát. Có gì như kim ngân long lanh coi dường như lửa làm vòng xung quanh. Đó là hình dáng của cái gì giống tựa vinh quang Đức Chúa (Ed 1: 28). Rồi thần linh Thiên Chúa vào trong ông ta để đỡ ông ta "Đứng dậy".

Thiên Chúa có lời phán cho dân chúng, và chọn con người như chúng ta nói lên lời đó. Các ngôn sứ không tự do nghĩ trách nhiệm của họ là gì, nhưng họ là những người Thiên Chúa sai đi. Và đó la tất cả điều khác biệt. Thiên Chúa chọn người; Thiên Chúa bảo chúng ta "đứng dậy đi"; Thiên Chúa cho sứ mạng phải nói gì; Thiên Chúa chọn sứ mạng sẽ như thế nào v.v… Trong tay Thiên Chúa là tất cả: sứ mạng, ngôn sứ, và dân chúng.

Thiên Chúa chọn ông Ê-dê-ki-en nói lời an ủi cho dân Israel đang bị tù đày và thất bại. Thiên Chúa hứa sẽ làm cho họ phấn khởi lên (Ed 36). Thiên Chúa sẽ làm cho núi non, gò mỗng, lòng suối, xương khô trong thung lũng sẽ sống lại và trở nên một dân tộc mới (Ed :37). Đây là bắt đâu trách nhiệm của Ê-dê-ki-en, và ông ta cảm thấy không đủ sức. Ông ta chưa được có thị kiến về việc Thiễn Chúa sẽ làm gì cho dân chúng. Thiên Chúa làm sao thức tỉnh dân chúng trong tù đày và đem họ trở về quê quán của họ? Chỉ có Thiên Chúa mới biết, và mới làm được. Và đó mới là điểm chính: Thiên Chúa nắm giử tất cả. Nhưng, Thiên Chúa cần người thường dân muốn đáp lại lời gọi của Ngài - và đây là bổn phận của chúng ta.

Thiên Chúa có thể đem dân chúng ra khỏi thất bại. Chúng ta có biết một cộng đoàn nào, hay một nhóm người nào trong xã hội đã bị thất bại, chán nãn không? Chúng ta có được gởi đến với họ để nói lời an ủi phấn khởi họ, và hành động theo lời nói của chúng ta hay không? Có thể chúng ta, những Ê-dê-ki-en, không được gởi đến với một cộng đoàn nhưng đến với từng cá nhân. Hãy nhìn xung quanh chúng ta, trong gia đình, nơi sở làm, bạn bè, hàng xóm, hay người nào trong viện dưỡng lão. Chúng ta sẽ nói gì với họ? Chúng ta sẽ làm gì cho họ? Đến bây giờ chúng ta chưa biết được. Nhủng, qua phép rửa tội, chúng ta tất cả được gọi làm ngôn sứ để nói lời an ủi, và thử thách của Thiên Chúa cho những ai cần đến.

Chúng ta sẽ làm gì? Việc đầu tiên bài sách nói với chúng ta là: "như Thiên Chúa đã bảo tôi..." Việc đầu tiên làm ngôn sứ là nghe lời Thiên Chúa. Chúng ta cũng như ông Ê-dê-ki-en sẽ được Thiên Chúa mời gọi, "Và Chúa Thánh Thần ngự trong tôi và đặt trên đôi chân của tôi." đó là Thiên Chúa đã chọn chúng tôi và được giao một sứ vụ cho chúng tôi, như một người lắng nghe Lời Chúa phán.

Bài sách Ê-dê-ki-en đưa đến bài phúc âm. Cũng như các ngôn sứ khác, ông Ê-dê-ki-en cho thấy những yếu điểm của người phàm. Hình dáng và lịch sử của người đó có thể làm mất tín nhiệm như chúng ta thấy trong kinh nghiệm ông Ê-dê-ki-en là Thiên Chúa có thể làm nhiều điều vinh quang qua người phàm.

Trong xóm làng của Chúa Giêsu, Ngài chỉ là một "người phàm". Chúa Giêsu đã sinh ra như tẩt cả chúng ta, qua một hài nhi yếu ớt và cần phải được nuôi dưỡng. Lúc Chúa Giêsu là hài nhi, Ngài cần phải có người săn sóc. Phúc âm không phải là thần thoại Hy lạp nói về các chúa của họ sinh ra khôn lớn và ra lệnh ngay. Không, Chúa Giêsu sinh ra như tất cả người phàm, yếu ớt và cần phải có người nuôi dưỡng săn sóc.

Trước đoạn phúc âm đọc ngày hôm nay, Chúa Giêsu đã làm nhiều phép lạ như; khi Ngài chịu phép rửa có tiếng từ trời phán xuống "Con là Con yêu dấu của Cha. Cha rất hài lòng về con". Sau khi Chúa Giêsu bị quỷ dữ cám dỗ trong hoang địa, Ngài gọi các môn đệ đầu tiên. Ngài chửa người bị quỷ ám trong hội đường, và ngủỏ̀i bại liệt ỏ̉ Capharnaum; Ngài trừ quỷ ám một người sống trong nghĩa địa ở Ghê ra sa; Ngài cứu con gái ông hội trưởng hội đường đã chết được sống lại; Ngài chửa người phụ nữ bị băng huyết v.v... Chúng ta vẫn còn trong phần đầu phúc âm thánh Mác cô, nhưng Chúa Giê su đã làm nhiều việc lạ lùng, chúng ta đã nghe Ngài nói là Triều Đại Thiên Chúa đã đến gần.

Tất cả những việc làm lớn lao đó ngừng ngay khi Ngài trở về quê quán Ngài. Các bạn bè và bà con trong gia đình có đó. Nhưng họ không chấp nhận Ngài. Ngài chỉ là một người thường như họ và như chúng ta. Có thể bà con trong họ hàng muốn có một người có nhiều sức mạnh hơn để cứu thoát họ khỏi ách nô lệ đàn áp của đế quốc La mã, và khỏi cảnh nghèo nàn. Trước kia Chúa Giêsu đã giúp những người cần được giúp đở, nhưng vì sao Ngài lại không tỏ sức mạnh hơn để giúp bà con họ hàng? Thật sự họ chỉ cần thế thôi

Người dân muốn những dấu hiệu mạnh mẽ của Thiên Chúa đến họ với một cánh tay thần lực để giải cứu họ. Nhưng khi Chúa Giêsu nói với họ về dấu chỉ Triều Đại Thiên Chúa khởi sự nhỏ bé như hạt cải "loại hạt giống nhỏ nhất trong các thứ hạt", thì làm sao Thiên Chúa tỏ sức mạnh quyền uy trong hạt cải được? Và vì thế họ thất vọng nên chống đối Ngài.

Chúng ta cũng có thể có thái độ đó nếu chúng ta mong đợi Thiên Chúa tỏ mình trong các việc làm hùng hậu rềnh rang. Trái lại, Chúa Giêsu đã bày tỏ sự hiện diện của Thiên Chúa qua quyền uy khác: quyền uy để giúp người khác chứ không phải giúp chúng ta. Một quyền uy dịu dàng, không ép buộc người khác phải làm theo ý mình một quyền uy cảm thông và nhẹ nhàng khi người khác mong đợi sức mạnh.

Đáng lý dùng quyền uy để đánh tan kẻ thù của Thiên Chúa, thì Chúa Giêsu chấp nhận đau khổ và sự chết. Ngài phó thác mọi sự trong bàn tay Thiên Chúa, và tha thứ cho kẻ thù, ban cho họ một đời sống mới, đời sống mà thế gian không nhận ra vì là đời sống bình thường của những người bình thường như chúng ta. Chúng ta chấp nhận sự yếu đuối và sự thiếu sót của chúng ta, Nhưng chúng ta chấp nhận thần linh Thiên Chúa và Lời Thiên Chúa nói để nâng đở chúng ta và giúp chúng ta "đứng dậy".

Chuyển ngữ: FX. Trọng Yên, OP


14th SUNDAY IN ORDINARY TIME (B)
Ezekiel 2: 2-5; Psalm 123; 2 Corinthians 12: 7-10; Mark 6: 1-6

After hearing our first reading, about Ezekiel’s call to be God’s prophet, we might have an impulse to call out, "Next!" and quickly move on to the other readings, hoping for more pertinent material for our lives. After all, we haven’t had any visions, or heard a divine voice commissioning us as prophets. Even if we felt called to speak up for some person, or act on behalf of an issue, the message to Ezekiel should give us pause The people the prophet is being sent to are, "Hard of face and obstinate of heart." That’s enough information to make any mere mortal respond, "Forget about it!"

But let’s not move on too quickly. It is true that Ezekiel is getting a difficult task from God, and that he is all-too human – like the rest of us. He is fearful and who wouldn’t be? We are at the beginning of the book of Ezekiel, only chapter 2. The book begins with a pyrotechnic display by God. God’s entrance into Ezekiel’s life is preceded by flashing, stormy winds, four-faced creatures on spectacular chariots and a figure surrounded by fire, seated on a heavenly throne. The first chapter ends, "Such was the vision of the likeness of the glory of the Lord" (1:28). No wonder Ezekiel, a mere mortal, timid and knocked off his feet by what he saw, needed God’s spirit to enter him and "set me on my feet."

God has a word for people and chooses humans like us to speak it. Prophets don’t assume their task on their own, but are appointed by God. And that makes all the difference. God chooses the ministers; God "sets us on our feet"; God gives the message; God chooses the shape our ministry will take, etc. The choice of the message, the prophet and the people, are in the hands of God.

Ezekiel is being called to speak encouraging words to the defeated and exiled Israel. He will promise a revived heart for them (chapter 36). God will re-awaken the valley of dry bones and form a new people (chapter 37). Ezekiel is at the beginning of his ministry, he doesn’t feel up to the task. He has not begun to see God’s vision for the people take shape. How is God going to revive the exiled people and bring them back to their homeland? Only God knows and only God can. That’s exactly the point: God is in charge. But God needs willing, ordinary people to respond to God’s call – that’s where we come in.

God can restore the people out of their defeat. Do we know a community, or group in society, who are lost and desperate – defeated? Are we being called to go to their side and speak words of encouragement and back those words with actions? Perhaps we "Ezekiels" are not called to go to a community, but to individual persons. Look around our families, colleagues at work, friends, the person next door, someone in a nursing home. What shall we say to them? What will we do for them? At this stage we may not know, but by our baptisms we are all called to be prophets, to speak God’s comforting and challenging words to people who need to hear it.

What shall we do? The first thing the text says to us today is, "As the Lord spoke to me….." That’s our first job as prophets, to listen to God’s Word. When we do that, what happened to Ezekiel will happen to us as well, "the Spirit entered into me and set me on my feet." There it is. We may be mere humans, but God has chosen us and assigned a task for us, as well as a people we are to minister God’s Word to.

The Ezekiel reading complements today’s gospel. Ezekiel, like the other prophets, shows multiple signs of his frail humanity. Appearances and personal history can be deceiving because, as we can tell from Ezekiel’s experience, God works wonders through ordinary folk.

To his hometown neighbors Jesus certainly seems like "ordinary folk." Our God was born the way the rest of us were, as a helpless baby needing constant care. As an infant, Jesus’ survival depended on others. The Gospels are not Greek legends, where the gods are born fully grown, already walking and giving orders. No, Jesus was born the way all humans are, totally helpless and dependent.

Prior to today’s section in Mark’s gospel, Jesus has been doing some extraordinary things. His baptism by John was accompanied by an affirming voice from the heavens, "You are my beloved Son. On you my favor rests." After his desert testing Jesus called his first disciples, cured the man in the synagogue with the unclean spirit and the paralytic in Capernaum; expelled the legion of devils from the Gerasene man, raised the daughter of Jairus, cured the woman with hemorrhage, etc. We are still early in Mark, but already Jesus is doing wonderful things as he proclaims, in word and deed, the coming of the reign of God.

All this good activity comes to an abrupt halt when Jesus returns to his "native place." His family friends and neighbors are there. But they reject him. He was too ordinary: just like them, just like us. Perhaps his townsfolk felt they needed a person exhibiting more powerful signs. They needed rescuing from their Roman oppressors and their dire poverty. Jesus may have helped some needy people he met in the early stages of the narrative, but why couldn’t he multiply his powers and spread the benefits over more people? Certainly the need was there.

The people wanted the powerful signs of God’s finally coming with a strong right arm to rescue them. But when Jesus spoke about the signs of the kingdom’s presence, he spoke of scattered seeds and, to emphasize the kingdoms small beginnings, he compared it to a mustard seed, "the smallest of all of the seeds of the earth" (11th Sunday, Mark 4:26-34). Where was God’s show of power and mighty arm in a tiny mustard seed? Mark sums up their reaction, "And they took offense at him."

So would we if we only look for God in spectacle, grand sizes and loud displays. Instead, Jesus has revealed God’s presence in a different kind of power: the power used only to help others, not ourselves; a gentle power that does not force or coerce people to do our will; the power of compassion and gentleness, when others are expecting force.

Instead of using power to destroy God’s enemies, Jesus accepts suffering and death. He places his fate in God’s hands, forgives his enemies and offers us all new life, lived in a way that the world does not recognize because it comes in such ordinary ways, by such ordinary people, like us. We accept our weaknesses and limitations, but also accept God’s Spirit and the word God speaks to empower us and "set us on our feet."