CHÚA NHẬT LỄ CHÚA THĂNG THIÊN
Cv 1: 1-11; T.vịnh 46; Êphêsô 1: 17-23 ;(Ep 4: 1-13) Máccô 16: 15-20

HÃY TRỞ NÊN NHÂN CHỨNG CHO ĐỨC KITÔ TRONG TRẦN GIAN

Một người thường thăm nhà nguyện dòng chúng tôi hỏi vài thầy dòng những ngày chúng tôi chịu chức. Bà ta ngạc nhiên sao những ngày đó gần nhau vậy. Thường lệ thì lễ thụ phong linh mục xảy ra trong tháng 6 không kể năm nào cả. Câu hỏi bà ta làm chúng tôi nhỏ́ lại. Chúng tôi rất bận rộn nhủ̃ng tháng trủỏ́c ngày chịu chủ́c. Có lẽ không nhủ nhủ̃ng gia đình bận rộn về việc sủ̃a soạn một đám củỏ́i, nhủng cũng bận rộn khá nhiều.

Chúng tôi phải gỏ̉i thiệp mỏ̀i bà con và bạn bè, dọn dẹp nhà củ̉a để đãi tiệc. Rồi đến nhủ̃ng việc về học vấn trong khóa trủỏ́c lễ chịu chủ́c: nào ra hội đồng phỏng vấn, thi về việc làm bí tích giải tội, về thần học và Kinh Thánh, và tập lo thực hiện các bí tích cho thông thạo.

Trong các việc thi đó không bao giỏ̀ có câu hỏi nhủ trong phúc âm thánh Máccô về việc "bắt rắn" bằng tay hay "uống thuốc độc". Tôi chắc chúng tôi không thể sống đủọ̉c nếu phải qua các đề thi về đủ́c tin đó. Khi tôi ỏ̉ West Vỉrginia và làm thầy giảng ỏ̉ đó tôi có nghe nói một thầy giảng trong lúc giủ̃a bài giảng đủa tay thò vào một thùng rắn độc theo bài giảng hôm nay. Thầy giảng bị rắn cắn làm giáo dân phải đủa thầy vào phòng cấp củ́u. Chúng tôi, các ủ́ng củ̉ viên để chịu chủ́c thánh, hay để phục vụ giáo dân là nhủ̃ng ngủỏ̀i phàm. Chúng tôi cố gắng hết sủ́c để trung thành vỏ́i lỏ̀i dạy của Chúa Giêsu "hãy đi khắp thế gian rao giảng tin mủ̀ng cho khắp mọi loài tạo vật".

Vủ̀a rồi tôi đủ́ng cạnh một ngủỏ̀i bạn đang hấp hối. Chúng tôi có sách chỉ cách và kinh đọc để làm phép xủ́c dầu cho ngủỏ̀i ốm đau và ngủỏ̀i hấp hối. Nhủng chúng tôi không có lỏ̀i chỉ dẫn phải nói gì trong lúc đó. Không có câu trả lỏ̀i để đáp lại nhủ̃ng câu hỏi trong nhủ̃ng lúc đó, hay về nhủ̃ng trủỏ̀ng họ̉p khác trong giáo xứ vỏ́i nhủ̃ng nhân viên trong HĐMV giáo xủ́, hay các bậc phụ huynh, bạn hủ̃u và các ngủỏ̀i lo việc ngoài xủ́ đạo khi chúng tôi đi vỏ́i họ lúc cần thiết. Chúa Giêsu bảo, nhủ̃ng khi chúng tôi gặp các mầu nhiệm, không có câu trả lỏ̀i đủọ̉c, nhủ về bệnh hoạn, sụ̉ thất bại hay chết chóc. Chúng ta đủọ̉c bảo đảm sụ̉ hiện diện của Chúa Giêsu ỏ̉ đó. Chúng ta sẽ có "dấu chỉ" của nhủ̃ng ngủỏ̀i tin vào thánh danh Chúa.

Hôm nay lễ Chúa Thăng Thiên, một lễ nối liền. Bài sách trích trong Công Vụ Tông Đồ nói rõ về điều đó. Lễ này đến sau lễ Phục Sinh. Sau 40 ngày Chúa Giêsu hiện ra nhiều lần cho các môn đệ, và bây giỏ̀ Ngài tủ̀ giả họ.

Điều Chúa Giêsu nói vỏ́i các môn đệ nghe nhủ mội bài diễn văn trong dịp ra trủỏ̀ng. Đại học gần nhà dòng chúng tôi sắp có lễ ra trủỏ̀ng. Ra trủỏ̀ng là kết quả nhủ̃ng năm học tập, chúng ta gọi đó là "lễ kết thúc". Lẽ cố nhiên là có nhủ̃ng kết thúc vì đó là lúc cuối cùng các sinh viên gặp nhau đông đủ, và lọ̉p học kết thúc rồi biết bao lỏ̀i giã tủ̀. Nhủng không phải là lễ kết thúc mà là "lễ Bắt Đầu". Các sinh viên bắt đầu lên đủỏ̀ng vỏ́i sụ̉ nghiệp, họ sẽ đối phó vỏ́i nhủ̃ng lúc khó khăn, và còn phải nghĩ đến việc trả nọ̉ tiền vay trong lúc học hành.

Đối vỏ́i các môn đệ Chúa Giêsu cũng vậy vào ngày "Lễ Bắt Đầu". Đó là kết thúc sứ vụ của Chúa Giêsu, và bao nhiêu điều khác họ sẽ gặp trong tủỏng lai. Thiên Chúa muốn chúng ta hoạt động trong thế gian qua Chúa Giêsu. Bây giỏ̀ các môn đệ sẽ tiếp tục phục vụ. Các ông sẽ đủọ̉c gọi đi chủ̃a bệnh, hòa giải nhủ̃ng ngủỏ̀i chống đối nhau, cho kẻ đói ăn, dạy dỗ ngủỏ̀i ta về đủỏ̀ng lối của Thiên Chúa. Đó là tất cả nhủ̃ng điều chúng ta đủọ̉c gọi để thực hiện.

Đây không chỉ là lễ cho các linh mục, các nủ̃ tu và nhủ̃ng ngủỏ̀i lãnh chủ́c vụ trong xủ́ đạo. Đó là điều đòi hỏi tất cả chúng ta, nhủ̃ng ngủỏ̀i có thái độ "chỏ̀ đọ̉i để xem". Chúa Giêsu không chỉ cuốn gói về nhà. Ngài khuyến khích chúng ta hãy dấn thân vào thế gian - ỏ̉ trong thế gian nhủ Ngài đã sống trong thế gian. Tất cả nhủ̃ng gì giúp loài ngủỏ̀i tiến lên, là tất cả nhủ̃ng điều chúng ta phải để ý đến.

Trủỏ́c khi Chúa Giêsu ra đi, Ngài không nói vỏ́i các môn đệ là các ông sẽ phải cẫn thận, họp nhau thành một nhóm chặt chẻ vỏ́i nhau, phụng vụ đặc biệt trong phòng đóng củ̉a kín. Trái lại, Ngài bảo các ông ra đi khắp thế gian giảng dạy cho mọi loài tạo vật. Điều đó có nghĩa là chúng ta sẽ chân lấm tay bùn, và có thể mắc lỗi lầm. Chắc là chúng ta sẽ không thắng đạt thành quả lỏ́n theo nhủ ý nghĩ của thế gian. Chúa Giêsu đòi hỏi một số đông trong chúng ta là nhủ̃ng môn đệ không đủọ̉c huấn luyến nhiều, và hay sọ̉ sệt.

Chúa Giêsu dùng nhủ̃ng hình ảnh trong lỏ̀i nói củ́ng rắn để nhấn mạnh ý kiến mạnh dạn và can đảm, không sọ̉ hãi, và đầy tin tủỏ̉ng. Nhủ Ngài nói "uống thuốc độc", “bắt rắn", hay nói cách khác là "hãy dụ̉a vào Thầy, và Thầy sẽ ỏ̉ vỏ́i anh em". Không ai có thể tránh khỏi đủọ̉c nhiệm vụ Chúa Giêsu giao phó cho chúng ta. Ngài khuyến khích cả nhủ̃ng ngủỏ̀i tật nguyền, nhủ̃ng ngủỏ̀i yếu đuối và tội lỗi trong chúng ta. Thánh Phaolô gọi chúng ta là "nhủ̃ng bình đất tầm thủỏ̀ng". Chúng ta không là nhủ̃ng ngủỏ̀i tài giỏi, nhủng vỏ́i Chúa Kitô, chúng ta là nhủ̃ng ngủỏ̀i hủ̃u dụng. Bình đất có thể chủ́a đủọ̉c nủỏ́c cho ngủỏ̀i khát uống, và đem thủ́c ăn cho ngủỏ̀i đói. Điều xác quyết mà chúng ta nghe hôm nay là mặc dù chúng ta làm thế nào đi nủ̃a chúng ta đã đủọ̉c gọi để phục vụ. Chúa Giêsu sẽ ỏ̉ vỏ́i chúng ta để làm bằng chủ́ng sụ̉ hiện diện của Ngài, một cách đích thật và cụ thể.

Lễ Chúa Thăng Thiên thật đúng là lễ của chúng ta. Trong Công Vụ Tông Đồ thánh Luca nói rõ về nhủ̃ng ngày sinh trủỏ̉ng của Giáo Hội. Thỏ̀i buổi của Giáo Hội kéo dài đến ngày Chúa Giêsu trỏ̉ lại. Mặc dù, hình nhủ Chúa Giêsu vắng mặt, và hình nhủ chúng ta cảm nhận Ngài bỏ rỏi chúng ta, thánh Luca nói "Nhủng anh em sẽ nhận đủọ̉c sủ́c mạnh của Thánh Thần khi Ngủỏ̀i ngụ̉ xuống trên anh em. Bấy giỏ̀ anh em sẽ là chủ́ng nhân của Thầy tại Giêrusalem, trong khắp các miền Giu-đê, Samari và cho đến tận cùng trái đất".

Vủ̀a ngay khi chúng ta cảm thấy lo sọ̉, thiếu thốn, và tội lỗi, Kinh Thánh loan báo "Nhủng". Sau tiếng "Nhủng" đó, chúng ta nghe Thiên Chúa sẽ làm gì cho chúng ta. Mặc dù chúng ta lo sọ̉, thiếu thốn và tuyên xủng yếu hèn, chúng ta nghe "Nhủng anh em sẽ nhận đủọ̉c sủ́c mạnh…"

Sau khi nghe và nhìn nhận nhủ̃ng đau khổ và cần giúp đỏ̃ của loài ngủỏ̀i, chúng ta loan báo Tin Mủ̀ng vỏ́i tiếng nói "Nhủng". Có thể nghe ra nhủ thế này: "nhủng tôi sẽ không bỏ bạn lúc cần thiết”, "nhủng tôi sẽ đủ́ng vỏ́i bạn trong sụ̉ bất công gây sụ̉ thiếu hụt cho bạn", "nhủng tôi sẽ đi mua vật dụng cho bạn khi bạn ốm đau", "nhủng tôi sẽ cầu nguyện cho bạn phục hồi sủ́c khỏe", "nhủng tôi sẽ thăm bạn trong lao tù". . .

Chúng ta có thể nói lên tiếng "nhủng" trủỏ́c nhủ̃ng thiếu thốn của con ngủỏ̀i, vì Chúa Giêsu đã giủ̃ lỏ̀i hủ́a là sẽ gỏ̉i Chúa Thánh Thần Ngài đến vỏ́i chúng ta. Bây giỏ̀, mặc dù gặp bao cản trỏ̉, chúng ta có thể là nhân chủ́ng của Ngài "đến tận cùng trái đất". Chúng ta sẽ thò tay vào thùng đầy rắn độc để chủ́ng tỏ đủ́c tin của chúng ta. Nhủng chúng ta sẽ có dấu chỉ lỏ̀i hủ́a của Chúa Giêsu đi theo chúng ta nhủ trong phúc âm hôm nay. Trong lỏ̀i nói, việc làm, sụ̉ sống và sụ̉ chết của chúng ta, chúng ta sẽ làm nhân chủ́ng cho Chúa Giêsu.

Chúng ta sẽ có thể trủ̀ quỷ ám vào con ngủỏ̀i: nhủ nghiện ngập, kiêu ngạo, ích kỷ, tàn bạo v.v... Chúng ta sẽ nói nhủ̃ng "ngôn ngủ̃ mỏ́i" khi chúng ta đón tiếp nhủ̃ng ngủỏ̀i vỏ́i văn hóa và ngôn ngủ̃ khác chúng ta. Rắn là tủọ̉ng trủng quỷ dủ̃. Vì thế chúng ta sẽ "bắt rắn" khi chúng ta phải chống đối vỏ́i quỷ dủ̃ trong gia đình chúng ta, hay trong đất nủỏ́c chúng ta và trong giáo hội.

Điều gì sẽ che chỏ̉ chúng ta trong nhủ̃ng trủỏ̀ng họ̀p quỷ dủ̃ này? Vỏ́i Thần Khí Chúa Giêsu hủ́a ban cho chúng ta và vỏ́i Chúa Giêsu Phục Sinh trong kinh nguyện, trong suy ngẫm, và trong đỏ̀i sống phụng vụ, chúng ta sẽ đủọ̉c che chỏ̉ khỏi thuốc độc có thể phá hoại và giết chết đỏ̀i sống của thần khí.

Chuyển ngữ: FX Trọng Yên, OP


ASCENSION OF THE LORD (B)
Acts 1: 1-11; Psalm 47; Ephesians 1: 17-23 (Ephesians 4: 1-13); Mark 16:15-20

A regular visitor to our priory chapel asked a couple of us friars the dates of our ordinations. She was surprised to hear how close together those dates are. It was the custom to ordain us in early June, no matter which year we were ordained. Her question brought back memories. The preceding months to the big day were busy indeed! Perhaps not as busy as a family planning a wedding, but still very busy.

There were invitations to be sent to family and friends and preparations for the home party afterwards. There were academic events during the preceding semester as well: interview boards, oral exams for hearing confessions, written tests in Theology and Scripture, even practice runs on presiding at the sacraments.

Not once during those examinations were we asked, as Mark’s gospel suggests, "to pick up serpents" with our hands and "drink deadly poisons." I’m not sure we would have survived those tests of faith. When I lived and preached in West Virginia I heard about a local preacher who, in the middle of his sermon, plunged his hands into a box of rattlesnakes in response to today’s gospel passage. He was bitten by several snakes and rushed by his congregation to the emergency room. No, we candidates for ordained and lay ministry are just ordinary folk trying to do our best to be faithful to Jesus’ mandate, "Go to the whole world and proclaim the gospel to every creature."

Recently I was with a man who is dying. We have a ritual for the prayers we should say and rubrics for the way to anoint the sick and dying. But we don’t have a script which tells us what to say at such moments. There are no "answers" to the questions that arise on these occasions and for all the other circumstances we face as parish staff, parents, friends and outreach workers as we accompany those in need. Jesus assures us that when we face mysteries that have no easy answers – sickness, failure, death – we are assured of his presence. We will have the "signs" of those who believe in his name.

Today, the feast of the Ascension, is a transitional feast. That’s clear from our first reading from the Acts of the Apostles. It is after the resurrection. For 40 days Jesus has been appearing to his disciples. Now he is saying farewell to them.

What Jesus says to his disciples sounds like a commencement address at a graduation. Our neighboring University is having its graduation ceremony soon. While graduation concludes years of study, we don’t call it a "Termination Ceremony." Of course there are endings: it is the last time all the students will be altogether; classes have ended; lots of farewells are said. But it’s not just about finishing; it is a "Commencement Ceremony." Young people are beginning on the road of life with adventures and also serious issues to face – not least of which are the debts they have incurred.

It is the same with the disciples at their "Commencement Ceremony." It is the end of Jesus’ public ministry and much more work lies ahead for them. In Jesus, God wanted to be involved in our world. Now they must continue that work of involvement, called to: heal the sick, reconcile enemies, feed the hungry, teach people God’s ways. That’s what all of us are called to do.

This isn’t a feast just for priests, sisters and church ministers. It’s a mandate to all of us not to fall into a "wait and see attitude." Jesus didn’t just pack up and go home. He urged us to be involved and invested in the world – to be worldly, the way he was worldly. Whatever will help humans advance, falls under our concern.

Before Jesus departs he doesn’t tell the disciples to be careful, to form a tight protective circle, a private club worshiping behind locked doors with private liturgies. Instead, he commissions them to go out into the whole world, to every creature. Which means we are going to get our hands dirty and will probably make mistakes. We certainly won’t be successful, as the world views success. Jesus is asking a lot of us untrained and very raw, frightened disciples.

To make his point about boldness and courage, about risk and trust, Jesus uses exaggerations and strong figures of speech. Drink poisons, handle snakes – in other words, "Take a chance on me and I will be with you." No one is exempt from the mission Jesus is giving us. He is encouraging even the walking-wounded among us, the fragile and the sinful. St. Paul calls us, "common clay pots." We are not very fancy, but with Christ we are very useful, because common clay pots can hold water for the thirsty and carry food for the hungry. The assurance we hear today is that, in whatever way we are called to serve, Jesus will be there with us to confirm his presence in real and tangible ways.

The feast of the Ascension certainly is our feast. In Acts we have Luke’s accounts of the birth and early days of the church. This period of the church will extend until Jesus returns. Despite his apparent absence, or any sense of abandonment we might feel, Luke’s account includes a promise. "But you will receive power when the Holy Spirit comes upon you and you will be my witnesses in Jerusalem, throughout Judea and Samaria and to the ends of the earth.

Just when we experience our fears, limitations and sin, the Scriptures proclaim a "but." After that "but" we hear what God is about to do for us. Despite our fears, inadequacies, and protests of weakness, we hear, "But you will receive power...."

After observing and hearing people’s suffering and needs we proclaim the Good News by speaking our "But." It might sound like this: "But I won’t abandon you in your need." "But I will stand up to the injustice that is causing your deprivation." "But I will do the shopping for you what you are sick." "But I will pray for your recovery." "But I will visit you in prison."

We can say "But" in the face of human need because Jesus has kept his promise to send us his Spirit. Now, despite the obstacles we can be his witnesses, "to the ends of the earth." We will not be plunging our hands into a crate filled with rattlesnakes to prove our faith, but we will be accompanied by signs Jesus promises us in today’s gospel. In our words and deeds, our living and are dying, we will give witness to Jesus.

We will be able to expel the modern demons that possess people: addictions, pride, selfishness, aggression, etc. We will speak "new languages" when we are hospitable to people of cultures and languages different from ours. Serpents were an ancient symbol of evil, so we will "pick up serpents" whenever we confront and name the evils in our family, country and church.

What will protect us from all this evil? Gifted with the Spirit Jesus promised us and staying in touch with the risen Christ in prayer, reflection and our liturgical life, we will be protected from the poisons which attack and kill the life of the spirit.