Lộ Đức Ngày Trở Lại

Đã lâu tôi không xuống Lộ Đức bằng xe lửa, cũng gần mười năm, đi xe thì mới ghé năm 2012, hôm nay lấy xe lửa từ ga Montparnasse, khởi hành lúc 6 giờ 32 sáng, y chang những chuyến đi thăm Mẹ năm xưa.
Đêm trước cứ trằn trọc, sợ ngủ quên quá giờ, chập chờn hai ba giờ sáng, năm giờ đồng hồ reng, buồn ngủ đến mắt mở không ra nhưng phải lòm còm thả chân xuống đất.
Lạ thật, vừa đứng lên lại tỉnh hẳn, làm vệ sinh xong, uống ly cà phê cho qua cơn nghiện là lên đường, trời tối mịt nhưng sân ga đông nghẹt, mùa hè có khác.

Sáu tiếng ngồi xe lửa đến ê mông, cố vớt vác giấc ngủ đêm qua mà có ngủ được đâu, « nhắm mắt chỉ thấy một chân trời Lộ Đức », mới năm kia mà sao tôi thấy như lâu lắm mình chưa trở về thăm Mẹ.
Cách sân ga Lộ Đức vài bước có một gánh phở Việt Nam thơm lừng bày bán trong sân sau, khách sạn đối diện do Ấn kiều làm chủ. Đi thẳng xuống dóc, đầu phố chính đi vào Hang Núi có một quán VN, hơn hai giờ trưa, trước cửa quán có khách ăn cơm chả bì, cơm sườn nướng, thực đơn treo ngoài cửa có món mì, không có phở.
Tôi bước vào trong hỏi chủ quán,
- Quán có món mì, mì khô hay mì nước, mì tàu hay mì ta ?
Anh chủ ấp úng,
- Mì ở đây không hẳn là mì, tiếng Tây là Nouille …
Thấy anh lúng túng tôi không nở làm khó, giải mã luôn,
- Chắc là mì gói thêm nước lèo, nếu ai thèm mì ăn sẽ thấy ngon.
Anh cười mĩm khó hiểu khác chi nụ cười bí ẩn của nàng Monalisa, chúng tôi chào chủ quán và không hẹn trở lại. Ra ngoài tôi nói với chàng,
- Tuy thực đơn không hấp dẫn, nhưng cũng mong chủ quán làm ăn khấm khá để dân ta từ muôn phương đến đây được thưởng thức hương vị quê nhà dù không đúng điệu.
Chàng nheo mắt,
- Mẹ nó đừng nói là nhờ phép lạ Lộ Đức, mì gói ngon hơn mì thiệt nhe, giời ạ mới tới Thánh địa lòng bỗng từ bi đáng ngờ thật.
Tôi la làng,
- Ai đời lại xin xỏ ba cái vụ ăn uống vớ vẫn, tìm về với Mẹ mà mơ chuyện trần gian có sân si quá không.
Chàng tỉnh bơ,
- Chỉ có mẹ nó mơ Thiên Đàng bên kia, chứ người ta đến đây là muốn thiên đàng trần thế ngay thôi.

Đi vào phố cũ ngày xưa, tôi nhớ đến các con, mới ngày nào bốn đứa chúng tôi leo dốc đi đàng thánh giá, vào hang chào Đức Mẹ…, về khách sạn tắm rửa, sau bữa cơm chiều trở vào sân nhà thờ rước kiệu Đức Mẹ ban đêm.
Có lần chúng tôi đi chung mấy gia đình, con nít gần chục đứa, tụi nó khoái đi kiệu vì được đốt nến giống như rước đèn Trung Thu, bi giờ có đứa đã có con, liệu tụi nó có lập lại hàng trình này không, tôi chỉ biết phó thác cho Mẹ.
Đường đến nhà thờ có vài quán ăn, tiệm bán hàng kỷ niệm, khách sạn …chủ nhân đều là người Ấn, tôi chợt nhớ Ấn kiều chiếm đa số hành khách trên xe lửa sáng nay.
Dân Châu Á mộ đạo hơn dân địa phương, có phải vì mình còn nghèo nên còn Tin, còn xin xỏ, mai này khấm khá như dân Châu Âu liệu mình có còn Tin như bây giờ không, đó là câu hỏi mà tôi thường trăn trở.

Đi một vòng Hang Núi, tôi đưa tay sờ vách núi như bao khách hành hương, chả biết xin gì, chỉ biết cảm tạ Mẹ luôn ở bên tôi, mà đã đến đây không xin là phí phạm, bỗng lòng sân si nỗi lên cồn cào, tôi móc cái « sớ » trong ruột ra.
Lạy Mẹ con Xin, Mẹ dẫn đưa đám trẻ quay về bên Mẹ, chúng nó hội nhập xã hội văn minh đến độ mơ đến những hành tinh mới lạ hấp dẫn thú vị lắm, rồi có ngày thiên hạ sẽ tái tạo trái đất này, hay nhân giống con người bằng phương pháp khoa học cũng nên…những hứa hẹn của tương lai khiến con người càng xa rời tôn giáo.
Rồi họ sẽ như ông Adong ngày xưa tin chắc như bắp, tất đều nằm trong tay ta, và ai biết được đó sẽ là nguồn cội của sự hủy diệt từ tính cao ngạo quá trớn.
Chiến sự bùng nổ khắp nơi cũng từ lòng tham của vài cá nhân nên thế gian này mới ra nông nỗi, giáo dân ở Trung Đông, ở Châu Á bị bách hại, đức tin suy sụp, Giáo Hội đang bối rối trước sự lãnh đạm của giới trẻ.
Hòa Bình, hai chữ mong manh quá trừu tượng, có bao nhiêu người còn bám víu vào một chút an bình trên trái đất này nếu vài vị lãnh đạo quốc gia còn chạy theo cuồng vọng muốn làm lãnh chúa đất đai tài nguyên thiên nhiên…
Trước khi về tôi đi một vòng Thánh Địa, cơn lũ mấy tháng trước gây thiệt hại vật chất đáng kể đã được xóa sạch nhờ lòng hảo tâm của giáo dân, những người ngoại đạo, kẻ góp công người góp của, nhà Mẹ bây giờ vẫn như xưa.

16giờ 30 xe lửa lăn bánh, tôi đi về Paris lòng vui hớn hở, vì lần trở về Lộ Đức này, tôi vừa hoàn tất nhiệm vụ không ai trao đặt cho tôi, tôi hài lòng vì mình biết cầu nguyện không chỉ cho riêng mình mà cho cả tha nhân.
Đã bao nhiêu năm chúng ta chỉ biết cầu xin cho gia đình, những người thân quen mà quên rằng một xã hội an lành đạo đức chắc chắn sẽ đem hạnh phúc cho mọi người.
Nhìn lại con người nhỏ bé của mình, tôi chả làm nên cơm cháo gì nơi trần thế bao la như rứa, nhưng tôi tin lời nguyện cầu của tôi sẽ thấu tai Mẹ, vì từ muôn thuở Mẹ chưa quên ai từng chạy đến Mẹ.

Mẹ ơi, hôm nay Mẹ Hồn Xác trở về bên Chúa, Lộ Đức sẽ đen nghẹt con chiên, con vắng mặt, nhưng con tin Mẹ không quên lời cầu nguyện của con. Xin Mẹ thương xót mọi người còn ở trần gian này, những người đã đến hoặc chưa bao giờ đặt chân đến đây, và dẫn dắt chúng con theo con đường Mẹ đi cho đến ngày gặp Mẹ trên nước trời.
15 Août 2014 / Đoàn Thị