Chúa Nhật II VONG - A-
Isaia 11: 1-10; T,vịnh 72; Rôma 15: 4-9; Mátthêu 3: 1-12

HÃY SÁM HỐI VÌ NƯỚC TRỜI ĐÃ ĐẾN GẦN

Xưa có một câu đố rằng: “Khi một cây bị ngã trong rừng, nếu chẳng ai ở đó cả, thì liệu người ta có biết nó gây nên tiếng động nào không?” Có lẽ là không biết, vì khi cây ngã tạo ra những hiệu ứng của các sóng âm thanh, nhưng không có con người hay động vật nào ở đó chịu sự rung động của các sóng âm thanh đó qua tai mình. Đây là một câu đố thú vị, gợi lên những suy tư có giá trị, và không làm tổn thương gì cả. Nhưng khi một số cây cối đổ xuống có thể gợi lên nhiều câu hỏi và nỗi đau; chúng ta không đề cập đến những cây làm gỗ ở đây. So sánh xa hơn nữa, thật chua xót khi cây gia phả bị gãy, hay trong trường hợp của miền Giuđa, khi nhà Đavít bị gãy đổ như một thân cây dưới tay của những người Átsua.

Tuy nhiên, ngôn sứ Isaia tiên báo sự sụp đổ của nước Átsua hùng mạnh. “Khốn thay Átsua!” (10,5). Hơn nữa, từ cây đã bị ngã đổ của nhà Đavít sẽ mọc ra một chồi non. Những gì có vẻ là tiêu vong và thất vọng trong mắt người khác, thì trong mắt của những người tin đều là đầy sức sống và tràn trề hy vọng. Sẽ có sự sống nảy sinh nơi sự hủy diệt và tuyệt vọng. Ước mơ của ngôn sứ Isaia là từ dòng dõi vua Đavít sẽ xuất hiện một vì vua, giống như vua Đavít, để bảo vệ dân chúng và mang lại một vương quốc hòa bình. Lúc đó con người và thậm chí cả thiên nhiên, sẽ sống hòa hợp với nhau: “Bò tơ và sư tử non được nuôi chung với nhau.”

Dân chúng không thể mang lại sự tái sinh này cho quốc gia của họ, nhưng Thần Khí của Thiên Chúa thì lại có thể. Sẽ xuất hiện một vị thủ lãnh được ơn “khôn ngoan và minh mẫn”, “mưu lược và dũng mãnh”, “hiểu biết và kính sợ Đức Chúa”. Hình ảnh tuyệt vời của bài đọc này gợi lên những niềm hy vọng về Đấng Mêsia, khi được ứng nghiệm, sẽ có lợi hơn nhiều so với những người Giuđa, “sự hiểu biết Đức Chúa sẽ tràn ngập đất này”. Khi Đức Chúa hành động và lời hứa cứu độ xảy đến, tất cả mọi người sẽ được hưởng ân lộc.

Tại sao ai cũng sẵn sàng vượt qua gian nan để đi vào hoang địa nghe một người giảng thuyết nói với họ rằng: “Hãy thay đổi đời sống!”? Hoang địa tự bản chất là nơi không tiện nghi, nhưng ông Gioan Tẩy Giả lại mạo hiểm thêm một “yếu tố đầy ngụ ý”. Thay vì chào đón những người cảm phục ông, mời họ ngồi xuống và làm cho họ được thoải mái, thì lời nói đầu tiên của ông lại là: “Hãy sám hối, vì Nước Trời đã đến gần!”

Chẳng phải là những ngày trước Giáng Sinh được coi là thời gian của ánh đèn lập lòe, âm nhạc hân hoan, hăm hở mua sắm cho những người thân yêu và linh đình tiệc tùng đó sao? Nhưng từ giờ trở đi, lời rao giảng của ông Gioan đã cảnh tỉnh chúng ta. Bởi lẽ, ông là sự kết nối của chúng ta từ lời hứa của ngôn sứ Isaia cho tới khi lời hứa được hoàn trọn nơi Đức Kitô. Ông Gioan là người giao thời giữa thế hệ cũ và thế hệ mới. Ông Gioan kêu gọi chúng ta kiểm điểm lại đời sống, suy nghĩ lại các thứ tự ưu tiên, tái định hướng những ước mơ và khát vọng của mình.

Tại sao chúng ta lại làm khó mình với việc tự chất vấn bản thân như thế? Thưa rằng, vì ông Gioan không chỉ nói với chúng ta là phải “ăn năn”. Ông còn nói thêm rằng: “Vì Nước Trời đã đến gần”. Thiên Chúa sắp hoàn trọn những lời hứa và sẽ diễn ra rất gần với chúng ta. Với cuộc thăm viếng sắp đến (“Đấng đến sau tôi”), chúng ta sẽ chuẩn bị cho nhà mình được ngăn nắp. Những lo lắng về việc mua sắm, hoặc nhận lãnh của cải vật chất sẽ không làm chúng ta sao nhãng việc chiêm ngắm và lắng nghe rằng: Một lần nữa, khi ngự đến, Đấng đã được hứa ban sẽ bước vào thông phần với thân phận làm người của chúng ta.

Ông Gioan không rao giảng chốn phồn hoa đô hội, hay nơi một ngai tòa đầy quyền lực ở Giêrusalem. Ông chỉ sống ở bìa rừng. Tuy vậy, những người sống ở trung tâm như Giêrusalem (và những người thuộc quyền thống trị của vùng này ở Giuđê) đang rời khỏi gia đình, công việc và cộng đồng của họ để đến lắng nghe ông giảng dạy. Họ đang rời bỏ các nơi tiện nghi của mình, đi đến những khu vực xa xôi để nghe Lời Chúa. Mùa Vọng là một cơ hội cho ta tạo nên một không gian riêng trong cuộc sống của mình; rời bỏ trung tâm tiện nghi và những nhịp sống được hoạch định, và đến một nơi thanh vắng để nghe những điều Thiên Chúa nói với chúng ta. Trong văn kiện “Evangelii Gaudium” (Niềm Vui Tin Mừng) gần đây, Đức Giáo Hoàng Phanxicô đã viết rằng: “Tôi không muốn Giáo Hội được xem như là trung tâm điểm và cuối cùng bị dính chặt trong một mớ những nỗi ám ảnh và thủ tục.”

Không gian lễ bái của chúng ta được giản lược bớt đi, đặt trong không khí Mùa Vọng, khuyến khích chúng ta đơn giản hóa, bình tâm và lắng nghe. Những điều chúng ta sẽ nghe là “câu chuyện cũ” của lời các ngôn sứ đã hứa về sự hồi sinh. Ông Gioan là một vị ngôn sứ nữa đã đi ra ngoài hoang địa để khuyến khích chúng ta ngóng chờ, trông mong một sự đổi mới sâu xa bởi một Đấng, mà như ông Gioan nói, sẽ làm Phép Rửa cho chúng ta bằng Thánh Thần và bằng lửa.

Đây không chỉ là những điều Thiên Chúa bắt đầu thực hiện trong một thời gian dài trước đó trong vùng sa mạc Giuđê. Thông điệp của ông Gioan là nhắm vào hiện tại; thông điệp này được chia ở thì hiện tại. Ông đang chuẩn bị con đường cho Thiên Chúa. Nếu ta đang bị vướng mắc trong tình trạng thờ ơ hay những thói quen hằng ngày, thì ta sẽ biết là mình cần đến một vị cứu tinh thế nào. Đó là những gì ông Gioan hứa với chúng ta, một Đấng có thể nung nấu và đổi mới tinh thần chúng ta bằng cách làm Phép Rửa cho ta một lần nữa trong Chúa Thánh Thần.

Mùa Vọng không hề thanh lọc và làm cho ta nên xứng đáng. Đây là thời gian cho ta tin tưởng rằng Đức Kitô đang đến và cư ngụ trong chúng ta. Điều khích lệ và trợ giúp chúng ta là sự gợi nhớ lại lời hứa của ngôn sứ Isaia, và lời hứa đó sẽ được hoàn trọn nơi Đức Kitô.

Trong suốt mùa vui chơi và nâng chén hân hoan chúc mừng, chúng ta hãy đề cập đến một điều không nên nói ra là: ăn chay và cầu nguyện; chờ đợi và giữ thinh lặng nội tâm, để nhờ đó, chúng ta có thể được nuôi dưỡng bởi Kinh Thánh trong Mùa Vọng này. Niềm vui và chay tịnh sẽ đến vào dịp Giáng Sinh. Ít nhất là trong một chốc lát, khi các giai điệu của gian hàng bán đồ Giáng Sinh bật lên thì hãy tắt tiếng tivi đi. Hãy rời mắt khỏi màn hình và dâng một lời nguyện thầm với niềm khao khát và tin tưởng: “Lạy Chúa Giêsu, xin ngự đến, xin hãy đến.”

Tuần trước, khởi đầu Mùa Vọng, chúng ta bắt đầu đọc Tin Mừng theo thánh Mátthêu. Một trong những đặc điểm của ngài là sử dụng cụm từ “Nước Trời” trong suốt Tin Mừng, không như thánh Máccô và thánh Luca thì lại nói về “Nước Thiên Chúa”. Theo truyền thống Do Thái, tác giả Mátthêu tránh nhắc đến thánh danh. Khi đề cập đến “Nước Trời”, ngài không nói về một sự kiện trong tương lai, hay một nơi chốn theo địa lý. Trong suốt Tin Mừng, qua các bài giáo huấn của Đức Giêsu với các dụ ngôn và hành động của Người, thánh Mátthêu cho thấy triều đại Thiên Chúa ở giữa thế giới chúng ta ngay ở đây và vào lúc này.

Ngay từ khởi đầu Tin Mừng này, mầm mống xung đột đã nảy sinh giữa Đức Giêsu và chính quyền Rôma, cũng như với các nhà lãnh đạo tôn giáo có thông đồng với Rôma. Sự thống trị của người Rôma đồng nghĩa với việc kiểm soát bằng áp bức; trong khi đó, uy quyền của Đức Giêsu sẽ được tỏ lộ thông qua lòng trắc ẩn, chữa lành bệnh tật và đón nhận những người tội lỗi. Vì Đức Giêsu đã quy tụ cả những người đàn ông lẫn phụ nữ, Do Thái và dân ngoại, nô lệ và tự do vào một cộng đồng bình đẳng, như thế: “Nước Trời đã đến gần”.

Thánh Mátthêu minh họa cách đa dạng và toàn diện Nước Trời bằng cách nói với chúng ta “nhiều người thuộc phái Pharisêu và phái Xađốc” đến với Phép Rửa của ông Gioan. Dường như họ cũng đến để được chịu Phép Rửa. Thế nhưng, khi họ tiến lên phía trước, ông Gioan cũng cảm nhận được sự giả dối của họ. Họ không thể đòi hỏi đặc quyền đặc lợi như các nhà lãnh đạo tôn giáo, cũng như quyền lợi với tư cách là con cháu ông Ápraham. Họ phải chứng tỏ bằng việc làm rằng, đức tin của mình là chân thành. Người nói với họ: “Hãy sinh hoa quả để chứng tỏ lòng ăn năn sám hối”.

Mùa Vọng mời gọi chúng ta ăn năn sám hối, đó là bước khởi đầu. Tiếp đó, chúng ta kiểm điểm lại cuộc sống của mình xem có sinh lợi như là hoa quả của vương quốc mà Đức Giêsu đến rao giảng hay không. Thánh Phaolô kể ra một số hoa thơm trái ngọt phải có trong cộng đoàn mới của Đức Giêsu: “Sống hòa thuận với nhau”, và tôn vinh Thiên Chúa “bằng sự đồng tâm nhất trí với nhau”. Đó là mong muốn của thánh Phaolô đối với cộng đoàn Kitô hữu ở Rôma. Ngài hy vọng cộng đoàn như thế sẽ làm chứng cho Đức Kitô giữa các dân ngoại. Như ông Gioan Tẩy Giả đã làm chứng, chúng ta hy vọng rằng việc làm chứng của cộng đoàn giáo xứ mình sẽ thu hút được những người khác, nhờ đó, họ rời bỏ các trung tâm tiện nghi của mình để tham gia với chúng ta khi cùng chúng ta lắng nghe Lời Chúa và được dưỡng nuôi trong bàn tiệc cuộc đời.

Chuyển ngữ : Anh em HV Đaminh Vò Vấp



2nd SUNDAY OF ADVENT (A)
Isaiah 11: 1-10; Psalm 72; Romans 15: 4-9;,Matthew 3: 1-12

There is that old puzzle which asks, "When a tree falls in a forest does it make a sound if nobody is there to hear it?" Maybe not, if there is no human or animal ear to vibrate with the effects of the sound waves made by the falling tree. It is an interesting question, worth some reflection – and it is pain free. But when some trees fall there can be a lot of questions and pain; we are not talking about trees made of wood. Rather, pain comes when family trees fall or, as in the case of Judah, when the house of David fell like a tree under the Assyrians.

Nevertheless, Isaiah anticipates the fall of mighty Assyria. "Woe to Assyria!" (10:5) What’s more, from the fallen tree of the house of David a sprout will sprout from its roots. What seems lost and hopeless to the eyes of others, is not for those with faith. There will be life where there has been destruction and hopelessness. Isaiah’s dream is that from David’s line will come a king, like David, to protect the people and bring about the peaceable kingdom, when humans and even nature, will live in harmony – "the calf and the young lion will browse together."

The people can not bring about this regeneration of the nation on their own, but the spirit of God can. The leader who emerges will be gifted with "wisdom and understanding," "counsel and strength," "knowledge and fear of the Lord." The reading’s wonderful imagery hints that the hopes for a messiah, when fulfilled, will benefit far more than just the people of Judah – "the earth shall be filled with knowledge of God." When God acts and the promise of salvation comes all people will be beneficiaries.

Why would anyone want to go through the trouble of going out into the desert to hear a preacher tell them to "Shape up!"? The desert is uncomfortable in itself, but John the Baptist adds a "squirm factor" to the venture. Instead of welcoming his admirers and inviting them to sit and make themselves comfortable, his first words are, "Repent, for the kingdom of God is at hand!"

Aren’t the days leading up to Christmas supposed to be a time for lights, cheery music, buying for loved ones and parties? But John’s voice rings out to us now as then. He is our link from the Isaian promise to its fulfillment in Christ. He stands with one foot in the old age and the other in the new. John calls us to examine our lives, rethink our priorities, reorient our dreams and longings.

Why should we make ourselves uncomfortable by such self-conscious examinings? Because John doesn’t just tell us to "Repent." He adds, "for the kingdom of God is at hand." God is about to fulfill promises and will draw very close to us. With that visitation about to happen ("one is coming after me") we will want to put our house in order. The material things we worry about buying or receiving will not focus our eyes and ears to see and hear the promised One when he enters our lives anew this time.

John isn’t preaching in a big city, or at the seat of power in Jerusalem. He’s out on the fringe. Those in the center, Jerusalem (and the people under its sway in Judea) are leaving homes, jobs and their communities to come out to hear him. They are leaving their comfort zones to move out to the edges to hear the Word of God. Advent is our chance to make space in our lives; to leave our center of comfort and scheduled routines and search out a listening place to hear what God has to say to us. In a recent document, "Evangelii Gaudium" (the "Joy of the Gospel"), Pope Francis wrote, "I do not want a church concerned with being at the center and then ends by being caught up in a web of obsessions and procedures."

Our stripped-down worship space, set in Advent tones, encourages us to simplify, calm down and listen. What we will hear is the "old story" of the prophets’ promise of restoration. John is another prophet who has gone out to the wilderness to encourage us to stand on tip toes of expectation, anticipating a deep-down renewal by the One, John says, will wash us with the Holy Spirit and fire.

It’s not just about what God began to do a long time ago out in the Judean desert. John’s messages is for now; it is in the present tense. He is preparing the way for our God. If we are stuck in a present condition of apathy or routine, then we experience our need for a savior. That’s what John is promising us, one who can fire us up and renew our spirits by baptizing us anew with the Holy Spirit.

Advent is not about purifying and making ourselves worthy. It’s about a trust that Christ is coming to make a dwelling place in us. What encourages us and helps us is our recalling Isaiah’s promise and its coming to fulfillment in Christ.

During a season of revelry and toasting let’s mention the unmentionable – fasting and prayer; waiting and keeping an interior silence so we can be nourished by the Advent scriptures. The cheer and fasting will come at Christmas. For a while, at least, put the TV on mute when the pitches for Christmas shopping pop up. Look away from the screen and voice a silent prayer of longing and trust, "Come Jesus, come."

Last week, with the beginning of Advent, we began reading selections from Matthew’s gospel. One of his characteristics is his use of the phrase "kingdom of heaven" throughout his gospel – unlike Mark and Luke who speak of the "kingdom of God." Following the Jewish tradition, Matthew avoids using the divine name. When he refers to "kingdom of heaven" he’s not speaking of a future event, or of a geographical place. Throughout the gospel, through Jesus’ teachings, parables and actions, Matthew shows God’s reign breaking into our world here and now.

From the beginning of this gospel the seeds for conflict are sown between Jesus and the Roman powers, as well as with the religious leaders who collude with Rome. Roman rule meant control by coercion; whereas Jesus’ power will be shown through his compassion, healing and welcome to sinners. "The kingdom of heaven is at hand," as Jesus gathers women and men, Jews and Gentiles, slaves and free persons into a community of equals.

Matthew illustrates how diverse and inclusive the kingdom of heaven is by telling us "many of the Pharisees and Sadducees" came to John’s baptism. It seems that they too came to be baptized. But as they come forward, John senses their insincerity. They can’t claim privilege as religious leaders, nor their rights as descendants of Abraham. They must show by their works that their faith is sincere. He tells them, "Produce good fruit as evidence of your repentance."

Advent calls us to repentance — that’s step one. Then, we examine our lives to see if we are producing the goods fruit of the kingdom Jesus came to proclaim. Paul spells out just some of the good fruit required of Jesus’ new community: "harmony with one another," and glorifying God "with one accord." That’s Paul’s wish for the Christian community in Rome. He hopes such a community will bear witness to Christ among the Gentiles. We hope that the witness of our parish community will draw others, as John the Baptist did, away from their centers of comfort to join us as we hear the Word of God and are nourished at the table of life.