Con ít khi hài lòng với những điều mình đang có vì chúng quá tầm thường, theo cách con suy nghĩ, nên con đau khổ bấy lâu nay.
Con chán đôi mắt của con. Vì nó to quá rồi lại bị lồi. Vì nó bé ti hí. Vì nó xếch lên. Vì nó một mí. Vì nó xụ xuống. Con muốn nó đẹp hơn. Con muốn nó thay đổi... Cho đến ngày con bị đau mắt hay bị tai nạn mù đôi mắt con mới nhận ra rằng con chẳng cần nó đẹp... Mà giờ đây con chỉ cần Chúa cho con lại đôi mắt xưa cũ của con. Chắc chắn con sẽ hạnh phúc vô cùng. À thì ra đôi mắt chỉ cần rất đóng đúng vai trò chức năng của nó, là để con nhìn mọi vật, cách thật bình thường. Đó là hạnh phúc, là bình an. Con hứa sẽ chăm chú nhìn ngắm những bông hoa dại bên đường mỗi sớm mai. Con sẽ không vội vã khi nhìn người thân yêu của con thật kỹ mỗi khi nói lời bye bye vì biết đâu đó là lần cuối trong đời. Con sẽ không vội vã để bỏ qua sự giúp đỡ khi nhìn thấy người ăn xin cần giúp đỡ bên đường. Con sẽ chăm chú nhìn khuôn mặt mọi người khi tiếp xúc với cái nhìn trì mến dịu dàng nhất. Con sẽ ngắm nhìn biết bao kỳ công Chúa tạo dựng quanh con. Rực rỡ muôn màu. Muôn vẻ. Muôn kích cỡ. Ôi con yêu đôi mắt bình thường của con. Đó chính là hạnh phúc của con. Và dĩ nhiên con không quên ngước nhìn trời cao ngắm nhìn tinh tú trăng sao là bước chân của Ngài dạo qua hằng đêm mà tạ ơn. Mà lặng kính tôn thờ!
Rồi bao lâu nay con ghét cay ghét đắng cái mũi của con. Vì nó to quá. Rộng quá. Tẹt quá. Hếch quá. Thế là con đau khổ. Cho đến một ngày kia con bị cảm nghẹt mũi nặng hay bị mất khả năng của khứu giác nên không còn biết phân biệt đâu là mùi cà phê và đâu là mùi thơm của bông hoa. Con mới nhận ra. Chỉ cần mũi con đóng đúng chức năng của nó, rất đỗi bình thường, để con hít thở không khí trong lành. Biết phân biệt tất cả những mùi của cuộc sống quanh con. Con sẽ hạnh phúc con sẽ bình an.
Này cả đôi tay con nữa. Con không thích chúng. Vì chúng thô quá. Những ngón tay cứng cỏi khô cằn. Con lóng ngóng. Con vụng về. Con không khéo tay. Con đau khổ miễn cưỡng sống với nó. Rồi một ngày nào đó tai nạn bỗng ụp đến lấy mất một cánh tay của con. Con mới tiếc vô cùng. Vì bao lâu nay con không dùng nó để ôm ấp người con thương. Vỗ về kẻ cô đơn. Nâng đỡ người yếu đuối. An ủi người sầu buồn. Lau nước mắt cho người đau khổ. Ước chỉ giờ này Chúa cho con lại cách tay cũ...với chức năng bình thường của nó. Con sẽ sung sướng mà quỳ xuống mỗi ngày chắp đôi tay Tạ ơn Trời đã cho con đôi tay với chức năng rất đỗi bình thường. Bình thường. Chắc chắn con sẽ hạnh phúc và sẽ không bao giờ càm ràm bất cứ điều gì về chúng nữa.
Cả đôi chân con nữa chứ! Đã bao nhiêu năm con mặc cảm vì nó. Nó ngắn quá lại to như bắp chuối. Nó bé như đôi đũa. Nó to quá. Nó cong quá. Con chán nó vô cùng. Con đau khổ vì nó. Rồi một ngày con bị gẫy chân. Con mới nhận ra bấy lâu nay con hạnh phúc thế mà không biết! Đôi chân cho con đến bao nơi con muốn đến. Dẫn con đến với bao người con yêu mến. Đồng hành tung tăng với bạn bè với những người con yêu. Và chúng cho con nhẩy múa nhún nhẩy mỗi dịp vui chơi với bạn bè thâu đêm suốt sáng. Chúng vẫn âm thầm phục vụ con trong những lần vui chơi như thế của con. Thế mà con đã không hạnh phúc cũng chẳng tí hài lòng. Con chưa một lần thấy chúng là quan trọng. Chỉ thấy chúng quá xấu xa và ghét chúng làm sao! Giờ đây khi mất đi con tiếc chúng và ao ước chỉ cần mình có đôi chân như xưa. Con hứa sẽ không kêu ca. Trái lại sẽ đi đến với những người cần đến con nhiều hơn nữa. Sẽ bước đến tận cùng từng ước mơ. Sẽ đồng hành với ai cần sự hiện diện của con. Sẽ tiến lên mỗi ngày. Sẽ đứng thẳng trước bất công. Quyết không quỳ gối quỵ lụy hèn hạ. Con chỉ quỳ xuống trước Đấng Hoá Công để Tạ ơn Ngài đã cho con đôi chân. Bình thường thôi. Con sẽ hạnh phúc mỗi ngày. Con sẽ chỉ nhẩy múa ca tụng Ngài... Cả trong cơn mưa...vì con cảm nhận được hạnh phúc của đôi chân hết sức bình thường.
Và này đôi tai nữa chứ! Chúng vô duyên làm sao! Chúng vảnh ra. Chúng bé như tai chuột. Dài như tai tượng. Cụp vào trong hay vảnh lên như tai chó. Con đau khổ. Con không dám đeo những trang sức trên chúng. Cho đến một ngày kia con mất khả năng thính giác. Con chẳng còn nghe thấy gì. Cả những tiếng nói ngọt ngào của người yêu con. Con đẫn đờ vì chẳng còn phân biệt được những tiếng động quanh con. Ôi Chúa ơi! Cho con lại đôi tai xưa ấy thôi! Con sẽ sung sướng và hạnh phúc. Con sẽ lắng nghe nhiều hơn nữa. Con sẽ mẫn cảm hơn trước những tiếng kêu than của người đau khổ cầu cứu. Con sẽ kiên nhẫn trước những lo âu của đứa con mới lớn. Con không còn bịt tai ngay cả trước những phê bình chỉ trích con. Hạnh phúc biết bao khi được nghe. Chúa ơi! Con sẽ đi vào thinh lặng nhiều hơn mỗi ngày để lắng nghe những lời âm thầm khôn ngoan chỉ bảo của Ngài. Lạy Thượng Đế của con!!
Đến chính chiếc miệng con. Đôi môi con. Hàm răng con. Con có bao giờ hài lòng với chúng đâu? Con đã đau khổ vì chúng! Nên lời nói con cay đắng chua ngoa đanh đá cọc cằn. Đôi môi con to quá! Dầy quá! Mỏng quá! Cong quá! Hàm răng chiếc đưa ra chiếc thụt vào. Chiếc bé quá hay to như bàn cuốc. Nên con có bao giờ cười với nụ cười tươi tắn thoải mái đâu? Mặt con cau có nhăn nhó làu bàu. Chỉ khi nào một tai nạn xẩy ra làm chúng mất khả năng bình thường của chúng con mới bừng tỉnh. Bấy lâu con hạnh phúc thế mà không biết! Ôi giờ chỉ cần có lại chiếc miệng xưa. Đôi môi ấy. Hàm răng cũ. Con sẽ cười tươi suốt ngày. Sẽ chỉ nói lời ngọt ngào tử tế để yêu thương. Để vỗ về. Để khuyến khích. Để thì thầm. Để ca vang ngợi khen Ngài. Để nghiền ngẫm thức ăn ngọt ngào trong miệng con. Đôi môi con...sẽ hôn lên trán đứa con mỗi tối trước khi ngủ. Sẽ chúc lành người thân yêu mỗi lần đi xa hay khi vui mừng gặp gỡ. Ôi con sẽ sung sướng biết bao! Sẽ hạnh phúc biết bao! Chỉ với những gì hết sức tầm thường.
Nói sao cho vừa, cho hết. Chúa ơi! Con Tạ ơn Ngài đã ban tặng cuộc sống rất nhiều cho con. Con hối lỗi bao lâu đã thờ ơ không nhận ra quyền năng tình yêu Ngài trong những gì bình thường quanh con. Giờ đây con hạnh phúc mãn nguyện tràn đầy với những gì rất bình thường ngập tràn vây con mỗi ngày. Con yêu Ngài! Con yêu con. Yêu mọi người và yêu thương trân quý cuộc sống từng phút giây suốt đời con. Chúc tụng Ngài...vì những bình thường Ngài ban từng ngày trong cuộc sống.
Hạnh phúc chính là những gì bình thường!!!
(Viết vội những ý tưởng vụn vặt trên chuyến bay dài từ Tokyo- Narita đến Hartsfield Jackson-Atlanta. Xin được chia sẻ với tất cả những người yêu thương, thân quen và cả những người chưa hề gặp mặt trong đời. Xin đón nhận nơi đây sự tôn trọng và lòng quý mến đến từng người như là một lời tri ân Thiên Chúa, cám ơn mọi người trong mùa Thanksgiving năm nay.)
Con chán đôi mắt của con. Vì nó to quá rồi lại bị lồi. Vì nó bé ti hí. Vì nó xếch lên. Vì nó một mí. Vì nó xụ xuống. Con muốn nó đẹp hơn. Con muốn nó thay đổi... Cho đến ngày con bị đau mắt hay bị tai nạn mù đôi mắt con mới nhận ra rằng con chẳng cần nó đẹp... Mà giờ đây con chỉ cần Chúa cho con lại đôi mắt xưa cũ của con. Chắc chắn con sẽ hạnh phúc vô cùng. À thì ra đôi mắt chỉ cần rất đóng đúng vai trò chức năng của nó, là để con nhìn mọi vật, cách thật bình thường. Đó là hạnh phúc, là bình an. Con hứa sẽ chăm chú nhìn ngắm những bông hoa dại bên đường mỗi sớm mai. Con sẽ không vội vã khi nhìn người thân yêu của con thật kỹ mỗi khi nói lời bye bye vì biết đâu đó là lần cuối trong đời. Con sẽ không vội vã để bỏ qua sự giúp đỡ khi nhìn thấy người ăn xin cần giúp đỡ bên đường. Con sẽ chăm chú nhìn khuôn mặt mọi người khi tiếp xúc với cái nhìn trì mến dịu dàng nhất. Con sẽ ngắm nhìn biết bao kỳ công Chúa tạo dựng quanh con. Rực rỡ muôn màu. Muôn vẻ. Muôn kích cỡ. Ôi con yêu đôi mắt bình thường của con. Đó chính là hạnh phúc của con. Và dĩ nhiên con không quên ngước nhìn trời cao ngắm nhìn tinh tú trăng sao là bước chân của Ngài dạo qua hằng đêm mà tạ ơn. Mà lặng kính tôn thờ!
Rồi bao lâu nay con ghét cay ghét đắng cái mũi của con. Vì nó to quá. Rộng quá. Tẹt quá. Hếch quá. Thế là con đau khổ. Cho đến một ngày kia con bị cảm nghẹt mũi nặng hay bị mất khả năng của khứu giác nên không còn biết phân biệt đâu là mùi cà phê và đâu là mùi thơm của bông hoa. Con mới nhận ra. Chỉ cần mũi con đóng đúng chức năng của nó, rất đỗi bình thường, để con hít thở không khí trong lành. Biết phân biệt tất cả những mùi của cuộc sống quanh con. Con sẽ hạnh phúc con sẽ bình an.
Này cả đôi tay con nữa. Con không thích chúng. Vì chúng thô quá. Những ngón tay cứng cỏi khô cằn. Con lóng ngóng. Con vụng về. Con không khéo tay. Con đau khổ miễn cưỡng sống với nó. Rồi một ngày nào đó tai nạn bỗng ụp đến lấy mất một cánh tay của con. Con mới tiếc vô cùng. Vì bao lâu nay con không dùng nó để ôm ấp người con thương. Vỗ về kẻ cô đơn. Nâng đỡ người yếu đuối. An ủi người sầu buồn. Lau nước mắt cho người đau khổ. Ước chỉ giờ này Chúa cho con lại cách tay cũ...với chức năng bình thường của nó. Con sẽ sung sướng mà quỳ xuống mỗi ngày chắp đôi tay Tạ ơn Trời đã cho con đôi tay với chức năng rất đỗi bình thường. Bình thường. Chắc chắn con sẽ hạnh phúc và sẽ không bao giờ càm ràm bất cứ điều gì về chúng nữa.
Cả đôi chân con nữa chứ! Đã bao nhiêu năm con mặc cảm vì nó. Nó ngắn quá lại to như bắp chuối. Nó bé như đôi đũa. Nó to quá. Nó cong quá. Con chán nó vô cùng. Con đau khổ vì nó. Rồi một ngày con bị gẫy chân. Con mới nhận ra bấy lâu nay con hạnh phúc thế mà không biết! Đôi chân cho con đến bao nơi con muốn đến. Dẫn con đến với bao người con yêu mến. Đồng hành tung tăng với bạn bè với những người con yêu. Và chúng cho con nhẩy múa nhún nhẩy mỗi dịp vui chơi với bạn bè thâu đêm suốt sáng. Chúng vẫn âm thầm phục vụ con trong những lần vui chơi như thế của con. Thế mà con đã không hạnh phúc cũng chẳng tí hài lòng. Con chưa một lần thấy chúng là quan trọng. Chỉ thấy chúng quá xấu xa và ghét chúng làm sao! Giờ đây khi mất đi con tiếc chúng và ao ước chỉ cần mình có đôi chân như xưa. Con hứa sẽ không kêu ca. Trái lại sẽ đi đến với những người cần đến con nhiều hơn nữa. Sẽ bước đến tận cùng từng ước mơ. Sẽ đồng hành với ai cần sự hiện diện của con. Sẽ tiến lên mỗi ngày. Sẽ đứng thẳng trước bất công. Quyết không quỳ gối quỵ lụy hèn hạ. Con chỉ quỳ xuống trước Đấng Hoá Công để Tạ ơn Ngài đã cho con đôi chân. Bình thường thôi. Con sẽ hạnh phúc mỗi ngày. Con sẽ chỉ nhẩy múa ca tụng Ngài... Cả trong cơn mưa...vì con cảm nhận được hạnh phúc của đôi chân hết sức bình thường.
Và này đôi tai nữa chứ! Chúng vô duyên làm sao! Chúng vảnh ra. Chúng bé như tai chuột. Dài như tai tượng. Cụp vào trong hay vảnh lên như tai chó. Con đau khổ. Con không dám đeo những trang sức trên chúng. Cho đến một ngày kia con mất khả năng thính giác. Con chẳng còn nghe thấy gì. Cả những tiếng nói ngọt ngào của người yêu con. Con đẫn đờ vì chẳng còn phân biệt được những tiếng động quanh con. Ôi Chúa ơi! Cho con lại đôi tai xưa ấy thôi! Con sẽ sung sướng và hạnh phúc. Con sẽ lắng nghe nhiều hơn nữa. Con sẽ mẫn cảm hơn trước những tiếng kêu than của người đau khổ cầu cứu. Con sẽ kiên nhẫn trước những lo âu của đứa con mới lớn. Con không còn bịt tai ngay cả trước những phê bình chỉ trích con. Hạnh phúc biết bao khi được nghe. Chúa ơi! Con sẽ đi vào thinh lặng nhiều hơn mỗi ngày để lắng nghe những lời âm thầm khôn ngoan chỉ bảo của Ngài. Lạy Thượng Đế của con!!
Đến chính chiếc miệng con. Đôi môi con. Hàm răng con. Con có bao giờ hài lòng với chúng đâu? Con đã đau khổ vì chúng! Nên lời nói con cay đắng chua ngoa đanh đá cọc cằn. Đôi môi con to quá! Dầy quá! Mỏng quá! Cong quá! Hàm răng chiếc đưa ra chiếc thụt vào. Chiếc bé quá hay to như bàn cuốc. Nên con có bao giờ cười với nụ cười tươi tắn thoải mái đâu? Mặt con cau có nhăn nhó làu bàu. Chỉ khi nào một tai nạn xẩy ra làm chúng mất khả năng bình thường của chúng con mới bừng tỉnh. Bấy lâu con hạnh phúc thế mà không biết! Ôi giờ chỉ cần có lại chiếc miệng xưa. Đôi môi ấy. Hàm răng cũ. Con sẽ cười tươi suốt ngày. Sẽ chỉ nói lời ngọt ngào tử tế để yêu thương. Để vỗ về. Để khuyến khích. Để thì thầm. Để ca vang ngợi khen Ngài. Để nghiền ngẫm thức ăn ngọt ngào trong miệng con. Đôi môi con...sẽ hôn lên trán đứa con mỗi tối trước khi ngủ. Sẽ chúc lành người thân yêu mỗi lần đi xa hay khi vui mừng gặp gỡ. Ôi con sẽ sung sướng biết bao! Sẽ hạnh phúc biết bao! Chỉ với những gì hết sức tầm thường.
Nói sao cho vừa, cho hết. Chúa ơi! Con Tạ ơn Ngài đã ban tặng cuộc sống rất nhiều cho con. Con hối lỗi bao lâu đã thờ ơ không nhận ra quyền năng tình yêu Ngài trong những gì bình thường quanh con. Giờ đây con hạnh phúc mãn nguyện tràn đầy với những gì rất bình thường ngập tràn vây con mỗi ngày. Con yêu Ngài! Con yêu con. Yêu mọi người và yêu thương trân quý cuộc sống từng phút giây suốt đời con. Chúc tụng Ngài...vì những bình thường Ngài ban từng ngày trong cuộc sống.
Hạnh phúc chính là những gì bình thường!!!
(Viết vội những ý tưởng vụn vặt trên chuyến bay dài từ Tokyo- Narita đến Hartsfield Jackson-Atlanta. Xin được chia sẻ với tất cả những người yêu thương, thân quen và cả những người chưa hề gặp mặt trong đời. Xin đón nhận nơi đây sự tôn trọng và lòng quý mến đến từng người như là một lời tri ân Thiên Chúa, cám ơn mọi người trong mùa Thanksgiving năm nay.)