Chúa Nhật Thứ 24 Mùa Thường Niên, Năm C

Khi nó còn ở đàng xa, cha nó trông thấy, liền động lòng thương; ông chạy lại ôm choàng lấy cổ nó hồi lâu. Người con trai lúc đó thưa rằng: 'Lạy cha, con đã lỗi phạm đến Trời và đến cha; con không đáng được gọi là con cha nữa'. Nhưng người cha bảo các đầy tớ: 'Mau mang áo đẹp nhất ra đây và mặc cho cậu, hãy đeo nhẫn vào ngón tay cậu và xỏ giầy vào chân cậu. Hãy bắt con bê béo làm thịt để chúng ta ăn mừng, vì con ta đây đã chết, nay sống lại, đã mất nay lại tìm thấy'. (Lc 15, 1-10(hoặc 1-32)).

Trên đời theo lẽ thường tình thì người cha nào mà không thương con trai của mình cơ chứ!? Vì có phải từ ngàn xưa, con trai là người nối dõi tông đường, nối nghiệp cha, truyền giống, và hưởng gia tài của người cha để lại. Dù ông có một, hai, hay cả chục cậu con trai, ông cũng vẫn thương hết bấy nhiêu, vì tất cả chúng là cốt nhục của ông cơ mà! Chuyện của cậu út, người con trai hoang đàng của bài Phúc Âm tuần này, luôn nhắc nhở chúng ta, trong cuộc đời, có nhiều lúc chúng ta trở thành người con hư này đây!. Cuộc đời là muôn ngàn cạm bẫy, là muôn ngàn thú vui chơi, là muôn ngàn kiểu dụ dỗ, chúng ta từ trẻ đến già cũng không sao tránh cho được!?.

Có phải trên đời cái vui hay cái thú tiêu khiển, mà càng tốn tiền nhiều thì mới cho chúng ta cái tên là con người sành điệu, biết chịu chơi, biết mode, biết theo thời, biết cách tiêu tiền, và được nhiều người đi theo và bắt chước!? Thưa để được cái gì? Đó là điều mà tôi và nhiều người cũng không hiểu nổi là tại sao? Nguyên do gì? Bất mãn đời ư? Bất mãn gia đình ư? Bất mãn chính mình ư? Bất mãn ông Trời ư???. Quả không sai! Xã hội suốt từ ngàn xưa cho đến nay, từ thế kỷ này cho đến thế kỷ kia, con người luôn luôn phải bất mãn điều gì đó, mà làm cho con người trở nên tội lỗi, sống trong thác loạn xu thời, sống trong băng đảng tự hủy hoại thân xác của mình, gia đình, và xã hội.

Có phải nguyên do chính là vì chúng ta thích chiều chuộng cái thân xác hư hỏng và đáng chết này hay không? Đàn ông con trai thì khi bất mãn gia đình, hay thích đi tìm những thứ vui tiêu khiển chết người. Khi còn ở trong gia đình, đàn đúm theo bạn theo bè, xin tiền bố mẹ đi chơi không cho thì ăn cắp. Ăn cắp tiền không được thì ăn cắp mọi thứ gì có giá đem ra ngoài bán để có tiền ăn chơi. Đến khi ăn cắp bắt quả tang thì bỏ nhà đi hoang, khi nào tấm thân người không ra người, ngợm không ra ngợm, lúc bấy giờ mới lê lết trở về nhà. Tôi không hiểu sao thành phần hư hỏng này thường xẩy ra trong một gia đình khấm khá và giầu có. Tại người giầu có thường không có thời giờ dậy dỗ con cái của họ hay sao? Họ giầu có quá thì lại biến thành con người sống ích kỷ chỉ biết phụng sự bản thân của mình thôi sao!? Miễn sao cả nhà được ông đài thọ cho đầy đủ thì nghĩ thế là đã làm tròn bổ phận và trách nhiệm làm cha và làm chồng trong gia đình? Rồi thì mạnh ai người nấy sống! Ông có cuộc sống riêng, công việc, và bạn bè riêng của ông. Còn bà thì có cuộc sống, công việc, và bạn bè riêng của bà. Các con thì cứ mặc giao cho các bà vú và tài xế lo cho là đủ rồi!?.

Có rất nhiều thương gia có máu mặt có tiếng trong xã hội thường gởi các con đi học thật xa, vào những trường thật nổi tiếng trong nước từ cái tuổi còn rất nhỏ, mà một năm chúng chỉ được phép về nhà hưởng mấy tuần trong dịp lễ lớn là Giáng Sinh và Năm Mới (X-Mas và New Year)??. Thế giới của chúng và bạn chúng là đều bị cha mẹ bỏ bê mà sự dậy dỗ và yêu thương họ mặc cho người ngoài lo cho chúng. Cốt yếu khi khôn lớn chúng có bằng cấp cao để nối nghiệp cha của chúng, hay phụ với cha trong thương trường, để tiền bạc không sợ thất thoát ra ngoài. Đối với những cha mẹ này thì chỉ có tiền là trên hết tất cả! Là Chúa của cuộc đời họ! Là sự đảm bảo và là bảo hiểm cho cuộc đời của họ! Là tất cả những danh vọng, tiền tài, thế lực, và mọi hào nhoáng mà họ muốn chiếm đoạt và chế ngự! Bởi có tiền thì họ mới có nhiều vợ đẹp con khôn? Bởi có tiền thì họ mới mua được mọi sự trên trần gian này mà trước đây không thuộc về của họ! Bởi vì tham danh lợi thú trần, con người đã trở thành gian xảo, lọc lừa, có nói không không nói có, không còn một chút lương tri, vô thần, và vô cảm. Những con người này họ thường tỏ lộ sự lạnh lùng ra mặt trước những đau khổ của tất cả mọi người bất hạnh.

Có ai giầu ba họ và có ai khó ba đời? Cái câu này tôi nghe rất thường nhưng hình như tôi cảm thấy nó có tính cách khôi hài, chua chát, và đắng đót sao đó! Vì nhìn chung quanh xem, những con người thấp cổ bé họng nghèo khổ, sống chung quanh những con người giầu xụ, thì dù chúng ta có tru tréo, chúc dữ, và trù ẻo họ thế nào, thì sự giầu sang sung túc của họ, chẳng có gì làm cho họ phải gặp xui xẻo hay sửa đổi được họ gì cả!!!?.

Chuyện người con hoang đàng và hư hỏng của ngày hôm nay, quả thực Chúa đã ví người con hoang đàng này là hình ảnh của tất cả chúng ta đó, thưa anh chị em! Và người cha nhân hiền này chính là Thiên Chúa Cha rất yêu thương của chúng ta. Người cha trần thế ông phải giầu có lắm đến độ khi cậu ấm con trai út của ông ngỏ lời xin ông phần gia tài của cậu để đi lập nghiệp mãi tận phương xa, ông đã không tính toán và nghĩ ngợi, mà liền vui vẻ yên trí trao cho cậu con út số tiền không nhỏ ấy!. Có phải Ý Thiên Chúa Cha muốn cho tất cả nhân loại chúng ta hiểu rằng Ngài rất rất giầu có và quyền uy? Ngài không giầu có và quyền uy sao được, khi mà Thiên Chúa của chúng ta Ngài đã tác tạo nên tất cả vũ trụ trên trời và dưới đất, tạo dựng nên con người từ bụi tro, ban cho sự sống có linh hồn không như các loài thú, mọi tạo vật, và mọi sinh linh trên trần gian này!. Ngài không quyền uy sao được khi mà Ngài có thể dùng quyền bính của Ngài để biến tất cả mọi thứ ra tối tăm??.

Nhìn vũ trụ, vạn vật, và muôn loài chung quanh chúng ta, nhắc nhở chúng ta là Thiên Chúa Đấng tác tạo muôn loài trên trời và dưới đất, luôn dõi mắt trên tất cả chúng ta là con cái của Ngài, không trừ một ai. Ngài thương yêu chúng ta vô cùng tận, yêu vô biên, yêu vô điều kiện. Hẳn chúng ta hiểu được rằng con người của chúng ta rất yếu đuối và mỏng dòn vô cùng, vì không ai sống được nếu chúng ta thiếu dưỡng khí? Mà dưỡng khí là thứ rất cần Chúa ban cho chúng ta nhưng không. Thường ngày thân xác của chúng ta cũng được Chúa ban cho hằng ngày dùng đủ do thực phẩm thiên nhiên Chúa ban cho chúng ta rất nhưng không, là gạo lúa mì, là đồ biển, rau cải, và trái cây, v.v...., thế gian này có ai dám vỗ ngực bảo là mình giầu nhất vũ trụ hơn cả Thiên Chúa? Có ai dám khoe là mình sống thọ hơn Thiên Chúa? Khoẻ mạnh hơn Thiên Chúa?? Tất nhiên là không rồi! Vì Ngài mới là Tất Cả của chúng ta. Vì Ngài mới là Đấng mà ban cho chúng ta cái thân xác này! Vì Ngài mới là Đấng ban cho chúng ta có Linh Hồn sống đời đời này! Vì Ngài mới là Cha Hằng Sống Hằng Trị Muôn Đời của chúng ta ngay tại thế giới này và thế giới mới ở cuộc sống Muôn Đời sau.

Phận làm con hư hỏng, chúng ta cố gắng sửa đổi cách sống để luôn sống đẹp lòng Chúa, mà sống đẹp lòng Chúa thì chúng ta cũng được Chúa đòi hỏi là phải yêu thương anh chị em như yêu chính mình là hai giới răn căn bản nhất để tất cả chúng ta được Thiên Chúa đón chờ ngày trở về Nhà Cha trên Thiên Đàng hằng sống vui vẻ hạnh phúc thiên thu và bất tận. Amen.