Noel về tôi nhớ Uỷ ban Đoàn kết

Từ nhỏ tôi rất lấy làm hãnh diện mỗi khi nghe nói đến Uỷ Ban Đoàn Kết Công Giáo vì tôi nghĩ rằng nơi đó có những người cha, người anh, người chị là người Công Giáo sẽ nói lên những tâm tư nguyện vọng chính đáng của người giáo dân mỗi khi có cuộc họp.

Thế nhưng tôi thật buồn qua lần đầu tiên tôi được đi dự họp do uỷ ban này khởi xướng, với tinh thần chuẩn bị rất cao: áo quần, dày dép lo lắng trước mấy ngày vì tôi nghĩ đây là cuộc họp vừa vinh dự cho các đại biểu vừa trọng thể.

Khi tôi đến thấy đại biểu đã khá đông, tôi tự hào hơn khi thấy một số cha trong giáo hạt đã đến. Trong hội trường đã vang lên những bài hát, bài nhạc nghe khá sôi động, nhưng từ lúc mở nhạc cho đến giờ khai mạc tôi không hề nghe bài hát nào có nội dung về Chúa hay là về Mẹ gì cả.

Điều làm tôi băn khoăn nhất đó là, cuộc họp uỷ ban đoàn kết Công Giáo mà lại không hề làm dấu, không hát kinh: Cầu xin Chúa Thánh Thần, không cầu nguyên...như các buổi sinh hoạt tôn giáo thường làm, mặc dù uỷ ban này vẫn khá đông số tu sỹ nam nữ, và có một ít các cha.

Ngỡ ngàng hơn nữa khi nghe bản báo cáo tổng kết nhiệm kỳ thi đua của uỷ ban này có đoạn viết: “Ở một họ đạo thuộc giáo xứ... có 120 chị em ở độ tuổi sinh đẻ, nhờ sự động viên của UB này mà đã có 90 chị em đặt vòng tránh thai và dùng các phương tiện khác để hạn chế sinh đẻ, đó là một thắng lợi lớn trong vấn đề dân số mà uỷ ban công giáo này đã làm được".

Lúc đó tôi thật sự kinh hoàng và chán nãn: tại sao về vấn đề sinh sản đã có các văn thư, văn kiện của Đức Giáo Hoàng, và cụ thể hơn là tiếng nói của các cha trong giáo xứ, vậy tại sao lại có họ đạo ấy lại làm như thế.

Bản báo cáo đọc lên vị cha làm chủ tịch của UB này không hề có phản ứng gì, tôi nghĩ chẳng lẽ cha ấy, các tu sỹ trong UB này không biết gì về quan điểm của Giáo hội về vấn đề này sao: Vợ chồng chỉ được phép … là không lỗi, còn mọi thứ khác như đặt vòng, uống thuốc...thì đều có tội đó cả sao. Vậy tại sao vị cha ấy có vẽ bình thường làm như hề không có chuyện gì xảy ra và thậm chí sau khi đọc xong bản báo cáo, cha ấy và một số tu sỹ còn thi đua nhau vỗ tay rầm rập.

Trước đây, mỗi dịp Giáng Sinh về tôi rất thích nghe cha xứ hay là ông đại diện Ban Hành Giáo xứ đọc thư chúc mừng Giáng Sinh của UB này ca ngợi người Công Giáo đã sống tốt đời đẹp đạo, ca ngợi người Công Giáo...nhưng từ lần dự cuộc họp đó lại nay, cộng thêm vào các biến cố xảy ra gần đây đối với Giáo Hội và nhất là qua vụ Toà Khâm Sứ và giáo xứ Thái Hà tôi thật sự chán chường với UB này và thấy rõ ràng UB này không phải là tổ chức để đại diện cho giáo dân.

Bởi vậy, tôi nghĩ năm nay (2008) các cha không đọc thư chúc mừng của UB này trong dịp lễ Giáng Sinh vì như trên đã nói, hơn nữa UB này chẳng thấy làm lợi gì cho Giáo Hội, nếu không muốn nói là đã làm khổ Giáo Hội thì có. Cụ thể, qua bài viết của một vị linh mục nào đó trong cái UB này khi nói về đất đai của Toà Khâm Sứ và Giáo xứ Thái Hà thì gọi đó là đất của Chùa Bảo Thiên-Phật Giáo!!!

Đã là người Công Giáo thì phải sống theo tinh thần của người Công giáo: có thì nói có, không thì nói không. Danh xưng thì nghe có vẽ rất Công giáo "Đoàn kết Công giáo" mà việc làm thì như trên đã nói chẳng có gì là tinh thần Công giáo. Nếu thấy không có lợi gì cho Giáo hội thì UB này đừng lấy tên ( danh) của Công giáo, kẻo phải ô danh sự đạo.

UB này có thể lấy một danh xưng khác, không thiếu gì từ ngữ, không thiếu gì tên gọi, chẳng hạn: UB...UB...Chứ không nên và không được lấy danh công giáo.

Tôi cũng rất mừng và tán thành khi đông các cha đã không đồng tình với ub này vì thực tế các ngài cũng thừa biết UB này không hề làm gì có lợi cho Giáo hội, nếu có lợi thì cũng chỉ lợi cho một số ít người Công giáo trong cái UB đó mà thôi.

Đã đến lúc người Công giáo phải nói không với UB này, nghĩa là không chơi, không tham gia và UB nếu cứ tiếp tục thì đề nghị phải sửa lại danh xưng đúng với mục tiêu của UB.

Nếu cứ gọi danh xưng " UB đoàn kết Công giáo" thì tôi thấy thừa và nghe có vẽ lạt lẽo, vì khi nói đến đoàn kết trong Giáo hội thì cách đây đã hơn 2000 năm Chúa Giêsu đã dùng từ ( không dám khen Chúa) rất rộng và rất sâu sắc, đó là tinh thần hiệp nhất: "Lạy Cha, xin cho chúng nên một". Người Công giáo thực hành được điều đó thì đã mệt rồi, thêm thắt làm gì nữa.

"Đã đến lúc anh em phải thức dậy vì ngày cứu độ đã gần kề". Nói cách khác, các vị chủ chăn trong Giáo hội phải lên tiếng đề phòng cho đoàn chiên của mình biết những "tiên tri giả""ngôn sứ giả"và những "con sói đột lốt chiên" để khỏi nó làm tan tác đàn chiên của mình.

Chúa nói rồi: "Những kẻ chỉ biết bú sữa chiên, chén thịt chiên, chứ đâu là người chăn chiên".

Hương Giang 24/12/08