Stephen P. White, thuộc Trung tâm Đạo Đức và Chính sách Công (EPPC), Thứ bảy, ngày 2 tháng 11 năm 2024 nhận định rằng Thiên Chúa, mà tình yêu của Người là vô hạn, yêu một số lượng người hữu hạn. Người có thể yêu tất cả mọi người, nhưng con số đó vẫn hữu hạn.

Tôi đọc ở đâu đó rằng tổng số người đã từng sống ước tính ở đâu đó trên 100 tỷ. Nghĩa là rất nhiều người. Cách người ta ước tính một con số như vậy có phần mơ hồ đối với tôi, nhưng nếu chúng ta coi con số đó là chính xác hợp lý, thì điều đó có nghĩa là khoảng bảy hoặc tám phần trăm những người đã từng sống vẫn còn sống ngày nay.

Cách nào đó, điều trên khiến tôi cảm thấy hơi ngỡ ngàng - giống như cảm giác mà người ta có được lần đầu tiên nhận ra rằng những năm tháng mình đã sống có lẽ nhiều hơn, hoặc ít nhất là cân bằng, những năm tháng còn lại để sống. Không phải là những điều như vậy thực sự là của chúng ta - không phải ngày hay giờ - nhưng việc lái xe đi khắp nơi với một bình xăng đầy sẽ bớt lo lắng hơn. Điều đó mang lại cho người ta sự bình yên tuyệt vời.

Thiên Chúa đã hứa với Ápraham, “Ta sẽ ban phước cho ngươi và làm cho dòng dõi ngươi đông như sao trên trời và cát dưới biển.” Tôi đã kiểm tra (đọc: Tôi đã Google) và rõ ràng là có nhiều hạt cát hơn nhiều so với số người đã từng sống, theo nhiều cấp độ. Và số lượng các vì sao trên bầu trời làm lu mờ số lượng hạt cát. Trong bối cảnh này, 100 tỷ dường như là một con số khiêm tốn.

Không cho rằng Chúa có ý định được coi là chính xác kiểu toán học, có lẽ sẽ có nhiều người hơn nữa trong chúng ta sẽ đến. Có lẽ, một ngày nào đó, nhiều thiên niên kỷ sau, con người sẽ nhìn lại thời đại của chúng ta và tự hỏi cuộc sống sẽ như thế nào khi loài người còn rất nhỏ và rất trẻ. Và có lẽ họ, những người đàn ông tương lai này, sẽ thắc mắc khi nào Chúa cuối cùng sẽ trở lại trong vinh quang. Họ sẽ nghĩ, chắc chắn phải sớm thôi? Hay họ sẽ nghĩ, chắc chắn là không phải trong một thời gian dài?

Cuộc sống của chính chúng ta gần như ngắn ngủi một cách buồn cười. “Bảy mươi là tổng số năm của chúng ta, hoặc tám mươi, nếu chúng ta mạnh mẽ,” Thánh vịnh gia từng viết như thế, và nói thêm, “Hầu hết trong số chúng là công việc khó nhọc và đau buồn; chúng trôi qua nhanh chóng, và chúng ta đã biến mất.” Thời gian ngắn ngủi mà chúng ta có là một hồng phúc. Điều này đúng theo nhiều nghĩa: theo nghĩa cuộc sống là một hồng phúc; theo nghĩa thời gian của chúng ta trên trái đất bị giới hạn là một hồng phúc; và thậm chí theo nghĩa chúng ta trải nghiệm thời gian là một hồng phúc.

Điều trên có vẻ xa vời, nhưng hãy kiên nhẫn với tôi.

Vào cuối câu chuyện Kinh thánh về Sự sa ngã, có một cuộc trò chuyện rất kỳ lạ mà Thiên Chúa đã có với chính Người, một câu chuyện dễ bị bỏ qua. “Bấy giờ, Chúa là Thiên Chúa phán rằng: Kìa! Con người đã trở nên giống như một trong chúng ta, biết điều thiện và điều ác! Bây giờ, nếu nó cũng đưa tay ra hái trái cây sự sống, ăn và sống mãi mãi thì sao?” Chúa trục xuất Ađam và Evà khỏi Vườn Địa đàng như một hình phạt cho sự bất tuân của họ. Cho đến lúc này, thì vẫn tốt thôi.

Ngày lễ các linh hồn của Franz Skarbina, 1896 [Bảo tàng Nhà nước, Berlin, Đức]


Nhưng hình phạt cũng là một hành động thương xót, như chúng ta được nhắc nhở trong Thánh lễ vào các Chúa Nhật Mùa Thường Niên (Kinh Tiền tụng 3):

Vì chúng con biết rằng điều đó thuộc về vinh quang vô biên của Chúa,
Rằng Chúa đã đến giúp đỡ những người phàm bằng thần tính của Chúa
Và thậm chí còn tạo ra cho chúng con một phương thuốc từ chính sự chết.
Để nguyên nhân khiến chúng con sa ngã,
Có thể trở thành phương tiện cứu rỗi chúng con,
Qua Chúa Kitô, Chúa chúng con.


Sự sống là tốt đẹp; một hồng phúc. Nhưng sẽ thật khốn khổ khi bị mắc kẹt trong trạng thái sa ngã này mãi mãi. Sự bất tử trong cuộc sống này sẽ không phải là một phước lành mà là một lời nguyền.

Như tôi đã nói, bản thân thời gian là một hồng phúc. Không chỉ là sự phân bổ riêng biệt về giờ và ngày mà chúng ta có trước khi chết, mà còn là hiện tượng trôi qua trong sự tồn tại mà tất cả chúng ta đều trải qua và chúng ta gọi là "thời gian". Ngay từ khoảnh khắc đầu tiên của hiện hữu, mọi thứ chúng ta trải nghiệm đều diễn ra trong khuôn khổ thời gian không thể tránh khỏi: sự phát triển, sự phát triển mạnh mẽ, sự học hỏi, sự suy nghĩ, sự ghi nhớ, sự lãng quên, sự già đi, sự chết của chúng ta. Tất cả vẻ đẹp và sự mong manh khiến chúng ta trở thành con người đều giả định rằng chúng ta bị giới hạn bởi thời gian.

Điều này trở nên rõ ràng ngay lập tức khi người ta xem xét các thiên thần. Giống như chúng ta, các thiên thần được tạo ra; họ có một khởi đầu. Giống như linh hồn chúng ta, họ bất tử. Giống như chúng ta, họ được tạo ra tự do; một số thậm chí đã sa ngã. Nhưng sự tự do của chúng ta được thực hiện trong thời gian, và điều đó tạo nên tất cả sự khác biệt. Khi một thiên thần sa ngã, sự sa ngã của họ là không thể thay đổi. Vì thời gian, chúng ta có thể trải qua mất mát, đau đớn, đau khổ và cái chết. Nhưng vì thời gian, chúng ta có thể trải nghiệm điều mà ngay cả các thiên thần cũng không thể: sự cứu chuộc.

Không giống như các thiên thần, chúng ta có thể biết hy vọng.

Hôm nay, Giáo hội tưởng niệm các Linh hồn. Giáo hội cầu nguyện cho những linh hồn của những người trung thành đã khuất đang được thanh tẩy để chuẩn bị cho Phúc lành. Chúng ta không biết các Linh hồn nghèo khổ trải nghiệm "thời gian" trong Luyện ngục như thế nào. (Dễ tưởng tượng ra việc thoát khỏi cơ thể hơn là tưởng tượng ra việc thoát khỏi thời gian.) Chúng ta biết rằng họ phải chịu đựng “lửa thanh tẩy”. Chúng ta cũng biết rằng bất kể ngọn lửa này như thế nào, thì nó hoàn toàn khác với hình phạt của những kẻ bị nguyền rủa.

Như chúng ta nghe trong các bài đọc hôm nay: “Vì nếu trước mặt loài người, quả thực họ bị trừng phạt, nhưng hy vọng của họ vẫn tràn đầy sự bất tử; bị trừng phạt một chút, họ sẽ được được ban phước, vì Chúa đã thử thách họ và thấy họ xứng đáng với chính Người.” Đối với các linh hồn trong luyện ngục – một phần vô danh trong số 100 tỷ người chúng ta đã từng ở đó – thời gian để ăn năn và tha thứ đã qua. Cũng như nỗi sợ hãi địa ngục. Những đau khổ đó đã qua. Những gì còn lại ở bên này Thiên đường, phải là hy vọng mãnh liệt nhất, gần như không thể chịu đựng được: một hy vọng “tràn đầy sự bất tử.”

Xin ban cho họ sự an nghỉ đời đời, lạy Chúa.
Và xin ánh sáng nghìn thu chiếu rọi trên họ.
Xin cho linh hồn của tất cả những người trung thành đã khuất,
nhờ lòng thương xót của Chúa, được an nghỉ trong bình an. Amen.