Bài giảng của Đức Thánh Cha lễ Mình Máu Thánh Chúa Kitô Chúa Nhật, 02 Tháng Sáu
Lúc 5g chiều Chúa Nhật, 02 Tháng Sáu, Đức Thánh Cha Phanxicô đã chủ sự thánh lễ Mình Máu Thánh Chúa Kitô, thường được gọi là Corpus Christi. Đức Hồng Y Víctor Manuel Fernández, Bộ trưởng Bộ Giáo lý Đức tin, đã chủ tế Thánh lễ tại Đền Thờ Thánh Gioan Latêranô. Đức Giám Mục Baldassare Reina, phó Giám Quản giáo phận Rôma, đã rước Mình Thánh Chúa trong cuộc rước.
Lần cuối cùng Đức Thánh Cha dẫn đầu cuộc rước Mình Thánh Chúa Kitô dọc theo tuyến đường truyền thống của Rôma từ Đền Thờ Thánh Gioan Latêranô đến Đền Thờ Đức Bà Cả là bảy năm trước vào năm 2017.
Nguyên bản tiếng Ý có thể xem tại đây. Dưới đây là bản dịch toàn văn sang Việt Ngữ.
Đầu tiên: cảm ơn. Từ “Eucaristia” hay “Thánh Thể” thực sự có nghĩa là “cảm ơn”: “tạ ơn” Thiên Chúa vì những hồng ân của Ngài, và theo nghĩa này, Thánh Thể là quan trọng. Đó là thức ăn hàng ngày, nhờ đó chúng ta mang đến Bàn thờ tất cả những gì chúng ta đang có: cuộc sống, công việc, thành công và thậm chí cả thất bại, được tượng trưng bằng phong tục đẹp đẽ của một số nền văn hóa là nhặt và hôn bánh khi nó rơi xuống. Hãy nhớ rằng Bánh Thánh quá quý giá để có thể vứt đi, ngay cả khi Bánh Thánh đã rơi xuống. Do đó, Bí tích Thánh Thể dạy chúng ta chúc lành, đón nhận và hôn, trong lời tạ ơn, những ân sủng của Thiên Chúa, và điều này không chỉ trong việc cử hành mà còn trong cuộc sống.
Chẳng hạn bằng cách không lãng phí những của cải và tài năng mà Chúa đã ban cho chúng ta. Nhưng cũng bằng cách tha thứ và nâng đỡ những người mắc sai lầm và sa ngã vì yếu đuối hoặc sai lầm: bởi vì mọi thứ đều là một món quà và không có gì có thể bị mất đi, bởi vì không ai có thể bị bỏ lại phía sau, và mọi người phải có cơ hội đứng dậy và tiếp tục cuộc hành trình. Và chúng ta cũng có thể làm điều này trong cuộc sống hàng ngày, thực hiện công việc của mình với tình yêu thương, với sự chính xác, cẩn thận, như một món quà và một sứ mệnh. Và hãy luôn giúp đỡ những người đã vấp ngã. Anh chị em không thể coi thường một người, nhưng hãy giúp họ đứng dậy. Và đây là sứ mệnh của chúng tôi.
Để tạ ơn, chắc chắn chúng ta có thể bổ sung thêm nhiều thứ khác. Đó là những thái độ “Thánh Thể” quan trọng, bởi vì chúng dạy chúng ta nắm bắt được giá trị của những gì chúng ta làm và những gì chúng ta cống hiến.
Đầu tiên, hãy cảm ơn. Thứ hai: “làm phép bánh” có nghĩa là tưởng nhớ. Về cái gì? Thưa: Đối với Israel cổ đại, đó là vấn đề tưởng nhớ sự giải phóng khỏi chế độ nô lệ ở Ai Cập và sự khởi đầu của cuộc di cư về miền đất hứa. Đối với chúng ta, đó là sống lại, là Lễ Phục Sinh của Chúa Kitô, Cuộc Khổ Nạn và Phục Sinh của Người, qua đó Người đã giải thoát chúng ta khỏi tội lỗi và cái chết. Hãy nhớ đến cuộc đời, nhớ những thành công, nhớ những lỗi lầm, nhớ bàn tay dang rộng của Chúa luôn giúp chúng ta nâng mình lên, nhớ đến sự hiện diện của Chúa trong cuộc đời chúng ta.
Có những người nói rằng những người chỉ nghĩ đến bản thân mình là những người tự do, những người tận hưởng cuộc sống; và trong cuộc sống không thiếu những người thờ ơ và có lẽ kiêu ngạo, làm mọi thứ họ muốn bất chấp người khác. Đây không phải là tự do: đây là một tình trạng nô lệ ngấm ngầm, một tình trạng nô lệ khiến chúng ta càng trở nên nô lệ hơn.
Tự do không được tìm thấy trong két sắt của những người tích lũy cho mình, cũng như trên ghế sofa của những người lười biếng sống buông thả và chủ nghĩa cá nhân: tự do được tìm thấy nơi bàn tiệc thánh, nơi mà không có lý do nào khác ngoài tình yêu, người ta cúi đầu trước anh em để dâng tặng họ sự phục vụ của mình, cuộc sống của họ, để nhận được “ơn cứu rỗi”.
Cuối cùng, bánh Thánh Thể là sự hiện diện thực sự. Và với điều này, Ngài nói với chúng ta về một Thiên Chúa không xa cách, không ghen tị nhưng gần gũi và liên đới với con người; Đấng không bỏ rơi chúng ta, nhưng tìm kiếm chúng ta, chờ đợi chúng ta và luôn đồng hành với chúng ta, đến mức đặt mình vào tay chúng ta, không có khả năng tự vệ.
Và sự hiện diện của Người cũng mời gọi chúng ta đến gần anh em nơi tình yêu mời gọi chúng ta.
Anh chị em thân mến, thế giới của chúng ta cần biết bao tấm bánh này, hương thơm và hương vị của nó, một hương thơm có vị của lòng biết ơn, có vị của tự do, có vị của sự gần gũi! Mỗi ngày chúng ta thấy quá nhiều đường phố, có lẽ từng sặc mùi bánh nướng, biến thành đống gạch vụn vì chiến tranh, sự ích kỷ và thờ ơ! Điều cấp bách là hãy mang lại cho thế giới hương thơm tươi mát của bánh tình yêu, tiếp tục hy vọng và xây dựng lại mà không bao giờ mệt mỏi những gì hận thù đã phá hủy.
Đây cũng là ý nghĩa của cử chỉ mà chúng ta sẽ thực hiện ngay sau đây, với cuộc Rước Thánh Thể: bắt đầu từ Bàn thờ, chúng ta sẽ đưa Chúa đến giữa các ngôi nhà trong thành phố của chúng ta. Chúng ta làm điều đó không phải để phô trương hay khoe khoang đức tin của mình, nhưng để mời gọi mọi người tham gia vào Bánh Thánh Thể, vào sự sống mới mà Chúa Giêsu đã ban cho chúng ta. Chúng ta hãy thực hiện cuộc rước trong tinh thần này. Cảm ơn.
Source:Dicastero per la Comunicazione - Libreria Editrice Vaticana
2. Huấn đức của Đức Thánh Cha Phanxicô trong buổi đọc kinh Truyền Tin trưa Chúa Nhật
Chúa Nhật, 02 Tháng Sáu, Giáo Hội ở nhiều nước trên thế giới bao gồm Italia cử hành Lễ Mình Máu Thánh Chúa hay còn gọi là Corpus Christi, trong khi ở nhiều nước khác, Giáo Hội cử hành Chúa Nhật thứ 9 Mùa Quanh Năm vì đã cử hành lễ Corpus Christi vào ngày Thứ Năm 30 Tháng Năm.
Trong bài huấn dụ ngắn trước khi đọc kinh Truyền Tin, Đức Thánh Cha nói:
Anh chị em thân mến, Chúa Nhật vui vẻ!
Hôm nay, tại Ý và các quốc gia khác, chúng ta cử hành Lễ Trọng Mình Thánh Chúa. Tin Mừng phụng vụ hôm nay kể cho chúng ta về Bữa Tiệc Ly (Mc 14:12-26), trong đó Chúa thực hiện cử chỉ thiết lập bí tích Thánh Thể: thật vậy, trong tấm bánh bẻ ra và trong chén thánh được trao cho các môn đệ, là Đấng hiến thân vì toàn thể nhân loại và hiến thân vì sự sống của thế giới.
Trong cử chỉ bẻ bánh của Chúa Giêsu, có một khía cạnh quan trọng được Tin Mừng nhấn mạnh bằng câu “Người đã trao bánh cho họ” (c. 22). Chúng ta hãy khắc ghi những lời này vào lòng: Người đã trao cho họ. Thật vậy, Bí tích Thánh Thể trước hết nhắc lại chiều kích của hồng ân. Chúa Giêsu cầm lấy bánh không phải để một mình Ngài ăn nhưng để bẻ ra và trao cho các môn đệ, qua đó mạc khải căn tính và sứ mạng của Ngài. Ngài không giữ sự sống cho mình mà ban cho chúng ta; Ngài không coi hữu thể Thiên Chúa của Ngài là một kho báu đáng ghen tị, nhưng đã tự lột bỏ vinh quang của mình để chia sẻ nhân tính của chúng ta và để chúng ta bước vào cuộc sống vĩnh cửu (x. Phil 2:1-11). Chúa Giêsu đã trao tặng toàn bộ cuộc đời của Ngài. Chúng ta hãy nhớ điều này: Chúa Giêsu đã trao tặng toàn bộ cuộc đời của Người.
Vậy chúng ta hãy hiểu rằng việc cử hành Bí tích Thánh Thể và ăn Bánh này, như chúng ta làm đặc biệt vào các ngày Chúa Nhật, không phải là một hành vi thờ phượng tách rời khỏi cuộc sống hay chỉ là một giây phút an ủi cá nhân; chúng ta phải luôn nhớ rằng Chúa Giêsu đã cầm lấy bánh, bẻ ra và trao cho họ, và do đó, sự hiệp thông với Ngài khiến chúng ta có khả năng trở thành tấm bánh được bẻ ra cho người khác, có khả năng chia sẻ những gì chúng ta là và những gì chúng ta có. Thánh Leo Cả đã nói: 'Việc chúng ta tham gia vào Mình và Máu Chúa Kitô có xu hướng khiến chúng ta trở thành những gì chúng ta ăn' (Bài giảng XII về Cuộc Thương Khó, 7).
Thưa anh chị em, đây chính là điều chúng ta được mời gọi: trở thành những gì chúng ta ăn, trở thành “Thánh Thể”, nghĩa là trở thành những người không còn sống cho chính mình (x. Rm 14,7), không, theo logic của sở hữu, tiêu dùng, không, nhưng là những người biết biến cuộc sống của mình thành một món quà cho người khác, vâng. Bằng cách này, nhờ Bí tích Thánh Thể, chúng ta trở thành những ngôn sứ và những người xây dựng một thế giới mới: khi chúng ta vượt qua sự ích kỷ và mở lòng ra với tình yêu, khi chúng ta vun trồng những mối dây huynh đệ, khi chúng ta tham gia vào những đau khổ của anh chị em mình và chia sẻ. bánh mì và nguồn lực với những người đang cần, khi chúng ta sử dụng tất cả tài năng của mình, thì chúng ta đang bẻ bánh của cuộc đời mình giống như Chúa Giêsu.
Anh chị em thân mến, chúng ta hãy tự hỏi: tôi chỉ giữ mạng sống của mình cho riêng mình hay tôi sẽ cho đi như Chúa Giêsu? Tôi có dành chính mình cho người khác hay tôi khép kín trong cái tôi nhỏ bé của mình? Và trong những hoàn cảnh đời thường, tôi có biết chia sẻ hay tôi luôn tìm lợi ích cho riêng mình?
Xin Đức Trinh Nữ Maria, Đấng đã đón nhận Chúa Giêsu, bánh từ trời xuống và hiến thân hoàn toàn cùng với Người, cũng giúp chúng ta trở thành món quà tình yêu, hiệp nhất với Chúa Giêsu trong Bí tích Thánh Thể.
Sau khi đọc kinh Truyền Tin, Đức Thánh Cha nói thêm như sau:
Anh chị em thân mến!
Tôi mời gọi anh chị em cầu nguyện cho Sudan, nơi mà cuộc chiến đã kéo dài hơn một năm vẫn chưa tìm được giải pháp hòa bình. Cầu mong vũ khí sẽ im lặng và, với sự cam kết của chính quyền địa phương và cộng đồng quốc tế, giúp mang đến cho người dân và nhiều người phải di dời; cầu mong những người tị nạn Sudan tìm được sự chào đón và bảo vệ ở các nước láng giềng.
Và chúng ta đừng quên Ukraine, Palestine, Israel, Miến Điện đang bị dày vò. Tôi kêu gọi sự sáng suốt của các nhà lãnh đạo để chấm dứt leo thang và nỗ lực hết sức để đối thoại và đàm phán.
Tôi chào những người hành hương đến từ Rôma và nhiều vùng khác nhau ở Ý và trên thế giới, đặc biệt là những người đến từ Croatia và Madrid. Tôi chào các tín hữu của Bellizzi và Iglesias, Trung tâm Văn hóa “Luigi Padovese” của Cucciago, các ứng sinh của Nữ tu Nguyện xá, và nhóm “Bàn đạp cho những người không thể”, những người đã đến Rôma bằng xe đạp từ Faenza.
Tôi chào các bạn trẻ của Immacolata.
Tôi chúc tất cả các bạn một ngày Chúa Nhật tốt lành. Xin đừng quên cầu nguyện cho tôi. Chúc anh chị em bữa trưa ngon miệng và xin chào tạm biệt.