Đức Thánh Cha đã không đến tham dự buổi đi Đàng Thánh Giá trọng thể tại Hí Trường Côlôsêô vào phút chót. Chiếc ghế dành sẵn cho ngài đã được cất đi vào phút chót. Diễn biến này xảy ra sau khi Đức Thánh Cha đã bỏ qua bài giảng trong Chúa Nhật Lễ Lá. Tất cả những điều này đã gây ra những đồn đoán về tình trạng sức khoẻ của Đức Thánh Cha trong ngày Thứ Bẩy Tuần Thánh. Tuy nhiên, vào cuối ngày, Đức Thánh Cha đã có thể cử hành Lễ Vọng Phục sinh và tự ngài đọc bài giảng sau đây
Những người phụ nữ đi đến mộ vào lúc bình minh, nhưng họ vẫn cảm thấy bóng tối của màn đêm. Họ tiếp tục bước đi, nhưng tâm hồn họ vẫn ở dưới chân thập giá. Những giọt nước mắt của Thứ Sáu Tuần Thánh vẫn chưa khô; họ đau buồn, choáng ngợp bởi cảm giác về tất cả đã được nói và làm. Một hòn đá đã ấn định số phận của Chúa Giêsu. Họ quan tâm đến tảng đá đó, vì họ thắc mắc: “Ai sẽ lăn tảng đá ra khỏi cửa mộ giùm ta đây?” (Mc 16:3). Tuy nhiên, khi đến nơi, họ sửng sốt khi thấy sức mạnh kỳ diệu của biến cố Phục Sinh: “Khi ngước mắt lên, họ thấy tảng đá rất lớn đã được lăn ra rồi” (Mc 16:4).Chúng ta hãy dừng lại và suy ngẫm về hai thời điểm này, những thời điểm đưa chúng ta đến niềm vui Phục Sinh bất ngờ. Những người phụ nữ lo lắng tự hỏi: Ai sẽ lăn tảng đá ra khỏi mộ giùm ta đây? Sau đó, nhìn lên, họ thấy nó đã được lăn qua một bên.
Đầu tiên, có một câu hỏi khiến tấm lòng đau buồn của họ bối rối: Ai sẽ lăn tảng đá ra khỏi mộ? Hòn đá đó đánh dấu sự kết thúc câu chuyện của Chúa Giêsu, giờ đây đã bị chôn vùi trong đêm tử thần. Ngài, là sự sống đến với thế giới, đã bị giết. Đấng loan báo tình yêu thương xót của Chúa Cha, đã không gặp được lòng thương xót. Ngài là Đấng đã giải thoát tội nhân khỏi gánh nặng án phạt, đã bị kết án trên thập tự giá. Hoàng tử Hòa bình, người đã giải thoát một người phụ nữ bị bắt ngoại tình khỏi bị ném đá dã man, giờ đây được chôn sau một tảng đá lớn. Hòn đá đó, một chướng ngại vật nặng nề, tượng trưng cho những gì người phụ nữ cảm thấy trong lòng. Nó tượng trưng cho sự kết thúc của những hy vọng của họ, giờ đây đã bị tiêu tan bởi bí ẩn u ám và u ám đã đặt dấu chấm hết cho những giấc mơ của họ.
Thưa anh chị em, điều đó cũng có thể xảy ra với chúng ta. Có những lúc chúng ta cảm thấy như có một tảng đá lớn chặn cửa trái tim mình, bóp nghẹt cuộc sống, dập tắt niềm hy vọng, giam cầm chúng ta trong nấm mồ của những sợ hãi và hối tiếc, và đứng chắn đường ngăn chặn niềm vui và hy vọng. Chúng ta gặp phải những “tấm bia mộ” như vậy trên hành trình cuộc đời của chúng ta trong mọi trải nghiệm và hoàn cảnh cướp đi lòng nhiệt tình và sức mạnh để kiên trì. Chúng ta gặp chúng vào những lúc đau buồn: trong sự trống rỗng do cái chết của những người thân yêu của chúng ta, trong những thất bại và sợ hãi khiến chúng ta không thể hoàn thành điều tốt mà chúng ta muốn làm. Chúng ta gặp chúng dưới mọi hình thức ích kỷ vốn bóp nghẹt động lực hướng tới lòng quảng đại và tình yêu chân thành của chúng ta, trong những bức tường cao su của sự ích kỷ và thờ ơ đang cản trở chúng ta trong nỗ lực xây dựng những thành phố và xã hội công bằng và nhân đạo hơn, trong mọi khát vọng của chúng ta cho nền hòa bình bị tan vỡ bởi lòng hận thù tàn khốc và sự tàn bạo của chiến tranh. Khi chúng ta trải qua những nỗi thất vọng này, phải chăng chúng ta cũng có cảm giác rằng tất cả những giấc mơ này đều sẽ thất bại, và chúng ta cũng nên tự hỏi mình trong đau khổ: “Ai sẽ lăn tảng đá ra khỏi mồ?”
Tuy nhiên, chính những người phụ nữ mang bóng tối này trong lòng đã kể cho chúng ta nghe một điều khá phi thường. Khi nhìn lên, họ thấy tảng đá rất lớn đã được lăn đi rồi. Đây là Cuộc Vượt Qua của Chúa Kitô, sự mặc khải về quyền năng của Thiên Chúa: sự chiến thắng của sự sống trên cái chết, sự chiến thắng của ánh sáng trên bóng tối, sự tái sinh của niềm hy vọng giữa đống đổ nát của thất bại. Chính Chúa, Thiên Chúa của những điều không thể, đã lăn hòn đá đi mãi mãi. Ngay cả bây giờ, Ngài vẫn mở cửa mồ của chúng ta để niềm hy vọng đó có thể được sinh ra một lần nữa. Vậy thì chúng ta cũng nên “ngước nhìn” Ngài.
Vậy chúng ta hãy nhìn lên Chúa Giêsu. Sau khi nhập vào nhân tính của chúng ta, Ngài đi xuống vực sâu của cái chết và đổ đầy chúng sức mạnh của sự sống thần thánh của Ngài, cho phép một tia sáng vô tận xuyên qua mỗi chúng ta. Được Chúa Cha cho sống lại trong xác thịt của Người và của chúng ta trong quyền năng của Chúa Thánh Thần, Người đã lật sang một trang mới trong lịch sử nhân loại. Từ nay trở đi, nếu chúng ta để Chúa Giêsu nắm tay mình, thì không có kinh nghiệm thất bại hay buồn phiền nào, dù đau đớn đến đâu, có thể có tiếng nói cuối cùng về ý nghĩa và số phận cuộc đời chúng ta. Từ nay trở đi, nếu chúng ta để mình được Chúa Phục Sinh nâng lên thì không có trở ngại nào, đau khổ nào, cái chết nào có thể ngăn cản bước tiến của chúng ta hướng tới sự sống viên mãn. Từ nay trở đi, “chúng ta là những người Kitô hữu tuyên bố rằng lịch sử này có ý nghĩa, một ý nghĩa bao trùm một ý nghĩa không còn bị vấy bẩn bởi sự phi lý và bóng tối, một ý nghĩa mà chúng ta gọi là Thiên Chúa. Tất cả dòng nước biến đổi của chúng ta hội tụ về Người; chúng không đổ xuống vực sâu của hư vô và phi lý. Vì ngôi mộ của Người trống rỗng và Đấng đã chết giờ đây đã được mạc khải là Đấng Hằng Sống.”
Anh chị em thân mến, Chúa Giêsu là Lễ Vượt Qua của chúng ta. Ngài là Đấng đưa chúng ta từ bóng tối ra ánh sáng, Đấng gắn bó với chúng ta mãi mãi, Đấng giải thoát chúng ta khỏi vực thẳm tội lỗi và sự chết, và kéo chúng ta vào cõi rạng ngời của sự tha thứ và sự sống đời đời. Chúng ta hãy ngước nhìn Người! Chúng ta hãy chào đón Chúa Giêsu, Thiên Chúa của sự sống, bước vào cuộc đời chúng ta và hôm nay một lần nữa thưa “xin vâng” với Người. Khi đó, không có tảng đá nào chặn đường đến trái tim chúng ta, không có ngôi mộ nào ngăn cản được niềm vui cuộc sống, không có thất bại nào khiến chúng ta phải tuyệt vọng. Chúng ta hãy hướng mắt lên Ngài và cầu xin quyền năng phục sinh của Ngài có thể lăn đi những tảng đá nặng nề đang đè nặng tâm hồn chúng ta. Chúng ta hãy hướng mắt lên Ngài, Chúa Phục sinh, và tiến bước trong sự chắc chắn rằng, trong bối cảnh mờ mịt của những hy vọng thất bại và cái chết của chúng ta, sự sống vĩnh cửu mà Ngài đến để mang lại vẫn hiện diện giữa chúng ta.
Thưa anh chị em, hãy để trái tim anh chị em vỡ òa niềm hân hoan trong đêm thánh này! Chúng ta hãy cùng nhau hát về sự phục sinh của Chúa Giêsu: “Hãy hát mừng Người, hỡi những vùng đất xa xôi, sông ngòi và đồng bằng, sa mạc và núi non. Hãy hát mừng Chúa của sự sống, Đấng đã sống lại từ trong mộ, rực rỡ hơn ngàn mặt trời. Tất cả các dân tộc bị bao vây bởi sự ác và bị bất công hoành hành, tất cả các dân tộc phải tản cư và bị tàn phá: trong đêm thánh này, các bạn hãy gạt bỏ những bài hát buồn bã và tuyệt vọng. Người đàn ông đau khổ không còn ở tù nữa: Người đã mở một lỗ thủng trên tường; Người đang vội vã đến gặp bạn. Trong bóng tối, vang lên một tiếng vui mừng bất ngờ: Ngài còn sống; Ngài đã sống lại! Và các bạn, các anh chị em của tôi, lớn nhỏ; anh chị em, những người mệt mỏi với cuộc sống, những người cảm thấy không xứng đáng được hát, hãy để một ngọn lửa mới được nhen lên trong trái tim anh chị em, hãy để sức sống mới được lắng nghe trong giọng nói của anh chị em. Đó là Lễ Vượt Qua của Chúa; đó là bữa tiệc của người sống.”