Lúc 7g30 tối thứ Bẩy 8 tháng Tư, Lễ Vọng Phục Sinh đã được cử hành tại Đền Thờ Thánh Phêrô. Trong Thánh Lễ Đức Thánh Cha Phanxicô nhấn mạnh rằng sự Phục Sinh của Chúa Kitô mời gọi chúng ta trải nghiệm niềm vui và sự ngạc nhiên vô cùng của những người phụ nữ chứng kiến ngôi mộ trống, đồng thời nói thêm rằng chúng ta được mời gọi để sống lại ân sủng của mình, cuộc gặp gỡ đầu tiên với Chúa để lớn lên trong đức tin và đức cậy.
Buổi cử hành bắt đầu bên trong lối vào của Đền Thờ Thánh Phêrô với nghi thức làm phép lửa, sau đó là cuộc rước nến trong khi ca đoàn hát bài Lumen Christi. Buổi lễ cũng bao gồm nghi thức rửa tội và thêm sức cho tám tân tòng đến từ Albania, Hoa Kỳ, Nigeria, Ý và Venezuela.
Dưới đây là bản dịch toàn văn sang Việt Ngữ bài giảng của Đức Thánh Cha.
Tin Mừng cho chúng ta biết rằng các bà đi “thăm mộ” (Mt 28:1). Họ nghĩ rằng họ sẽ tìm thấy Chúa Giêsu ở nơi chết chóc và mọi thứ sẽ kết thúc mãi mãi. Đôi khi chúng ta cũng có thể nghĩ rằng niềm vui gặp gỡ Chúa Giêsu của chúng ta là một điều gì đó thuộc về quá khứ, trong khi hiện tại chủ yếu bao gồm toàn những ngôi mộ bị niêm phong: những ngôi mộ của sự thất vọng, cay đắng và ngờ vực, của sự mất tinh thần khi nghĩ rằng “không thể làm gì hơn được nữa”,” “mọi thứ sẽ không bao giờ thay đổi,” “tốt hơn hết là sống cho ngày hôm nay,” vì “không có gì chắc chắn về ngày mai.” Nếu chúng ta là nạn nhân của sự buồn phiền, bị đè nặng bởi nỗi buồn, bị khuất phục bởi tội lỗi, cay đắng vì thất bại, hoặc gặp rắc rối vì một vấn đề nào đó, thì chúng ta cũng trải nghiệm vị đắng của sự mệt mỏi và thiếu vắng niềm vui.
Đôi khi, chúng ta có thể chỉ đơn giản là cảm thấy mệt mỏi với thói quen hàng ngày của mình, mệt mỏi với việc chấp nhận rủi ro trong một thế giới lạnh lùng, khắc nghiệt, nơi dường như chỉ những người thông minh và mạnh mẽ mới vượt lên được. Những lúc khác, chúng ta có thể cảm thấy bất lực và nản lòng trước sức mạnh của sự dữ, những xung đột làm rạn nứt các mối quan hệ, những thái độ tính toán và thờ ơ dường như đang thịnh hành trong xã hội, căn bệnh ung thư của nạn tham nhũng, sự lan tràn của bất công, những cơn gió lạnh lùng của chiến tranh. Sau đó, chúng ta cũng có thể đối mặt với cái chết, vì nó cướp đi sự hiện diện của những người thân yêu của chúng ta hoặc vì chúng ta chống chọi với nó trong bệnh tật hoặc thất bại nặng nề. Lúc đó, rất dễ dẫn đến vỡ mộng, một khi nguồn hy vọng đã cạn kiệt. Trong những tình huống này hoặc những tình huống tương tự, con đường của chúng ta dừng lại trước một dãy mộ, và chúng ta đứng đó, đầy đau khổ và tiếc nuối, cô đơn và bất lực, lặp đi lặp lại câu hỏi, “Tại sao?”
Tuy nhiên, những người phụ nữ trong lễ Phục Sinh không đứng sững trước ngôi mộ; đúng hơn, Tin Mừng cho chúng ta biết, “Họ vội vàng ra khỏi mộ, vừa sợ vừa mừng, và chạy về báo tin cho các môn đệ Người” (c. 8). Các bà mang đến tin tức sẽ thay đổi cuộc sống và lịch sử mãi mãi: Chúa Kitô đã sống lại! (câu 6). Đồng thời, các bà cũng nhớ chuyển lời Chúa triệu tập các môn đệ hãy đến Galilê, vì ở đó các ông sẽ gặp Người (x. c. 7). Thưa anh chị em, đi đến Galilê có nghĩa là gì? Thưa: Hai điều, thứ nhất, đó là rời bỏ sự đóng kín trong Nhà Tiệc Ly và đi đến vùng đất của dân ngoại (x. Mt 4:15), ra khỏi nơi ẩn náu và mở lòng ra cho sứ vụ, bỏ lại sau lưng nỗi sợ hãi, và chuẩn bị cho tương lai. Thứ hai - và điều này rất tốt – đó là trở về nguồn cội, vì chính ở Galilê mà mọi thứ đã bắt đầu. Tại đó, Chúa đã gặp và gọi các môn đệ lần đầu tiên. Vì vậy, đi đến Galilê có nghĩa là trở về với ân sủng của thuở ban đầu, để lấy lại ký ức làm tái sinh niềm hy vọng, “ký ức của tương lai” mà Đấng Phục Sinh đã ban cho chúng ta.
Vì vậy, đây là điều mà Lễ Vượt Qua của Chúa hoàn thành: cuộc vượt qua của Người thúc đẩy chúng ta tiến tới, bỏ lại sau lưng cảm giác thất bại, lăn đi tảng đá mồ mả mà chúng ta thường giam hãm niềm hy vọng của mình, và tin tưởng hướng về tương lai, vì Chúa Kitô đã sống lại và đã thay đổi chiều hướng của lịch sử. Tuy nhiên, để làm được điều này, Lễ Vượt Qua của Chúa đưa chúng ta trở lại với ân sủng của quá khứ của chính chúng ta; nó đưa chúng ta trở lại Galilê, nơi bắt đầu câu chuyện tình yêu của chúng ta với Chúa Giêsu, nơi xảy ra cuộc gọi đầu tiên. Nói cách khác, nó yêu cầu chúng ta sống lại khoảnh khắc đó, hoàn cảnh đó, kinh nghiệm mà trong đó chúng ta đã gặp Chúa, cảm nghiệm được tình yêu của Người, và nhận được một cách nhìn mới rạng rỡ về chính mình, về thế giới xung quanh chúng ta, và chính mầu nhiệm của cuộc sống. Để sống lại, để bắt đầu lại, để tiếp tục cuộc hành trình, chúng ta luôn cần trở về Galilê, nghĩa là quay trở lại, không phải về một Chúa Giêsu trừu tượng hay một lý tưởng xa xôi, mà là về ký ức sống động, cụ thể và sờ thấy được của lần đầu tiên chúng ta gặp gỡ Ngài. Vâng, thưa anh chị em, để tiến tới chúng ta cần phải quay lại, để ghi nhớ; để có hy vọng, chúng ta cần làm sống lại ký ức của mình. Đây là những gì chúng ta được yêu cầu làm: đó là ghi nhớ và tiến lên! Nếu anh chị em tìm lại được tình yêu ban đầu, sự ngạc nhiên và niềm vui của cuộc gặp gỡ với Chúa, anh chị em sẽ tiếp tục tiến lên. Vì vậy, hãy ghi nhớ, và tiếp tục tiến về phía trước. Hãy ghi nhớ, và tiếp tục tiến về phía trước.
Hãy nhớ đến Galilê của chính anh chị em và tiến về phía đó, vì đó là “nơi” mà anh chị em đã biết Chúa Giêsu một cách cá vị, nơi Ngài không còn là một nhân vật khác đến từ một quá khứ xa xôi, mà là một con người đang sống: không phải là một Thiên Chúa xa xôi nào đó mà là Thiên Chúa là Đấng hiện hữu, ở bên cạnh anh chị em, Đấng hơn ai hết biết rõ anh chị em và yêu mến anh chị em. Thưa anh chị em, hãy nhớ đến Galilê, Galilê của anh chị em và lời mời gọi dành cho anh chị em. Hãy nhớ đến Lời của Thiên Chúa, Đấng đã phán trực tiếp với anh chị em vào một thời điểm chính xác. Hãy nhớ kinh nghiệm mạnh mẽ đó về Thánh Linh; niềm vui lớn lao của sự tha thứ đã trải qua sau một lời xưng thú tội lỗi; khoảnh khắc cầu nguyện mãnh liệt và khó quên đó; ánh sáng đó đã thắp lên trong anh chị em và thay đổi cuộc đời anh chị em; cuộc gặp gỡ đó, cuộc hành hương đó. Mỗi người chúng ta đều biết nơi phục sinh nội tâm của mình, nơi là khởi đầu và là nền tảng đó, nơi mà mọi thứ đã thay đổi. Chúng ta không thể chôn vùi điều này trong nấm mồ quá khứ; Chúa Phục Sinh mời gọi chúng ta trở lại đó để cử hành Lễ Phục Sinh. Hãy nhớ Galilê của anh chị em. Hãy nhắc nhở bản thân mình.
Hôm nay, chúng ta hãy sống lại ký ức đó. Hãy quay trở lại cuộc gặp gỡ đầu tiên đó. Hãy nghĩ lại xem nó như thế nào và dựng lại bối cảnh, thời gian và địa điểm. Hãy ghi nhớ những cảm xúc và cảm giác; hãy ngắm nhìn màu sắc và thưởng thức hương vị của nó. Bởi vì, anh chị em biết đấy, chính khi anh chị em quên đi mối tình đầu, khi anh chị em không thể nhớ lại cuộc gặp gỡ đầu tiên đó, thì bụi bặm bắt đầu phủ lên trái tim anh chị em. Đó là khi anh chị em trải qua nỗi buồn; và giống như các môn đệ, anh chị em nhìn thấy tương lai trống rỗng, giống như một ngôi mộ với một tảng đá phong tỏa mọi hy vọng. Tuy nhiên, thưa anh chị em, hôm nay sức mạnh của Lễ Phục Sinh kêu gọi anh chị em lăn đi mọi tảng đá của sự thất vọng và ngờ vực. Chúa là chuyên gia trong việc đẩy lùi những tảng đá tội lỗi và sợ hãi. Người muốn soi sáng ký ức thiêng liêng của anh chị em, ký ức đẹp nhất của anh chị em và khiến anh chị em hồi tưởng lại cuộc gặp gỡ đầu tiên với Ngài. Hãy ghi nhớ và tiếp tục tiến về phía trước. Hãy trở về với Người và khám phá lại ân sủng phục sinh của Thiên Chúa nơi anh chị em.
Anh chị em thân mến, chúng ta hãy theo Chúa Giêsu đến Galilê, gặp gỡ Người và thờ phượng Người ở đó, nơi Người đang chờ đợi mỗi người chúng ta. Chúng ta hãy làm sống lại vẻ đẹp của khoảnh khắc đó khi chúng ta nhận ra rằng Ngài đang sống và chúng ta tôn vinh Ngài làm Chúa của cuộc đời chúng ta. Chúng ta hãy trở lại Galilê. Mỗi người chúng ta hãy trở về Galilê của chính mình, về nơi mà chúng ta đã gặp Người lần đầu tiên. Chúng ta hãy vươn lên trong cuộc sống mới!
Source:Dicastero per la Comunicazione - Libreria Editrice Vaticana