Ký sự 2 cuộc Hành trình các quốc gia Đông Nam Á vào tháng 12/2018 và tháng 4/2019:
Du lịch Quốc Gia Thành Phố Singapore
Lời mở: Mới tháng 12 năm 2018 tôi đã viếng thăm một số các quốc gia Đông Á và thực sự phải nói là rất kinh ngạc về những phát triển nhanh chóng về kỹ nghệ, thương mại, công trình xây dựng và sự phồn thịnh của các quốc gia này, vì trước đây tôi cũng đã từng có ít nhất là ba bốn lần thắm qua Thái Lan, Cambot, Nhật Bản, Taiwan, Hồng Kong và Trung quốc… Đây là những quốc gia bị ảnh hưởng và có truyền thống Phật giáo sâu rộng, tuy nhiên ngày nay với đà tiến triển vật chất và tiến trình tục hóa, nên về mặt thực hành tôn giáo cũng có những thay đổi rất mạnh – không nguyên gì Phật giáo mà ngây cả các tôn giáo khác như Công Giáo, Tin lành và đạo thờ Ông bà nữa… Do vậy có cơ hội vừa đi làm mục vụ Tuyên úy Tuần Thánh cho hãng Cruise hạng nhất là Seabourn Sojourn, tôi đã nhận lời ngây, vì đây là cơ hội để tìm hiểu thêm sơ qua về tình hình tôn giáo tại các quốc gia này.
Hình ảnh chuyến thăm viếng tháng 4/2019
Hình ảnh chuyến thăm viếng tháng 12/2018
Singapore thành phố được ca tụng là bậc nhất thế giới về nhiều phương diên. Nói đến Singapore ai cũng từng biết đến là thành phố đẹp, sạch sẽ, tiến bộ, thông minh và an toàn.
Thực vậy vừa hạ cánh máy bay và bước vào chỗ lấy hành lý là du khách đã nhận ra ngay vẻ thanh lịch và ấn tượng vì hoa tươi rực rỡ khắp nơi… mùa nào hoa nấy! Phục sinh còn 2 tuần nữa thế mà cảnh Phục Sinh đã được trưng bày cho du khác thưỡng lãm.
Trong 2 ngày qua tôi đã thăm hai khu sinh hoạt đặc trưng của người Ấn độ và khu trung tâm người Hoa, vì đây là 2 sắc dân có ảnh hưởng mạnh tại Singapore không những từ khi lập quốc vào năm 1965 mà còn trước đó khi ký hiệp ước nhượng đất này cho Anh quốc năm 1861.
Singapore là một quốc gia thành phố độc lập tự trị và là đảo quốc ở Đông Nam Á, nằm ở mũi phía nam của bán đảo Malay, với quần đảo Riau của Indonesia về phía Nam và bán đảo Malaysia về phía bắc. Lãnh thổ của Singapore bao gồm một hòn đảo chính cùng với 62 đảo nhỏ khác. Kể từ khi độc lập, cải tạo đất rộng đã tăng tổng kích thước thêm lên tới 23% (130 km vuông hay 50 dặm vuông). Singapore được biết như là một quốc gia chuyển tiếp từ thế giới thứ ba sang thế giới thứ nhất chỉ trong một thế hệ duy nhất, dưới sự lãnh đạo của người cha sáng lập đảo quốc là ông Lý Quang Diệu (Lee Kuan Yew).
Thành phố có 5.6 triệu cư dân, 39% trong số đó là công dân nước ngoài, kể cả cư dân thường trú. Có bốn ngôn ngữ chính thức: tiếng Anh, tiếng Malay, tiếng Quan Thoại và tiếng Tamil; hầu hết người Singapore là song ngữ và tiếng Anh coi như là ngôn ngữ để giáo tế của quốc gia. Sự đa dạng văn hóa được phản ánh trong các món ăn dân tộc phong phú và các lễ hội lớn. Theo khảo sát của hãng Pew Research thì Singapore có sự đa dạng tôn giáo cao nhất ở bất kỳ quốc gia nào. Chủ nghĩa đa chủng tộc tại quốc gia này đã được ghi nhận trong hiến pháp kể từ khi độc lập, và tiếp tục hình thành các chính sách quốc gia về giáo dục, nhà ở, chính trị, trong số những người khác.
Singapore có thể được coi như trung tâm nơi giao thoa nhiều dịch vụ như: giáo dục toàn cầu, giải trí, tài chính, chăm sóc sức khỏe, nguồn vốn nhân lực, kỹ năng đổi mới, hậu cần, sản xuất, công nghệ, du lịch, thương mại và và vận tải.
Thành phố Singapore được xếp hạng cao trong nhiều bảng xếp hạng quốc tế và được công nhận là quốc gia "công nghệ sẵn sàng - the most technology-ready nation” (WEF), thành phố hội nghị quốc tế hàng đầu (UIA), với "tiềm năng đầu tư tốt nhất" (BERI) ), thành phố thông minh nhất thế giới, quốc gia an toàn nhất thế giới, là quốc gia cạnh tranh thứ nhì, là thị trường ngoại hối lớn thứ ba, trung tâm tài chính lớn thứ ba, trung tâm lọc dầu lớn thứ ba, và cảng container đông đúc thứ hai trên thế giới.
Singapore hiện nay cũng là thành phố đắt đỏ nhất thế giới khi chọn để sinh sống tại đây, tuy nhiên nó cũng được xác định là thiên đường thuế. Trên toàn cầu, Cảng Singapore và Sân bay Changi được danh hiệu nhất về hàng hải và không vận ("Maritime Capital" và "Best Airport") trong nhiều năm liên tiếp, trong khi hãng Singapore Airlines là "Hãng hàng không tốt nhất thế giới" từ năm 2018.
Singapore đứng thứ 9 về chỉ số phát triển con người của LHQ với GDP bình quân đầu người cao thứ 3. Cũng được đánh giá cao về chỉ số xã hội như: giáo dục, y tế, tuổi thọ, chất lượng cuộc sống, an toàn cá nhân và nhà ở. Mặc dù thu nhập bất bình đẳng cao, 90% số hộ gia đình là chủ sở hữu.
Theo Chỉ số dân chủ, Singapore được mô tả như là một "nền dân chủ thiếu sót” (flawed democracy), dân chủ nhưng công dân phải chịu nhiều luật lệ kiềm chế và phải tự cư xử bằng không dễ bị bỏ tù. Hộ chiếu Singapore cũng như Nhật bản là các quốc gia đầu tiên miễn thị thực chiếu khán cho công dân của mình thăm nhiều quốc gia.
Trong Chiến tranh thế giới thứ hai, Singapore bị Nhật chiếm đóng. Nó giành được độc lập từ Anh vào năm 1963 bằng cách liên kết với các lãnh thổ khác của Anh để hình thành Malaysia, nhưng tách ra hai năm sau đó về những khác biệt ý thức hệ, trở thành một quốc gia có chủ quyền vào năm 1965. Sau nhiều năm bất ổn và mặc dù thiếu tài nguyên thiên nhiên và nội địa, quốc gia phát triển nhanh chóng như một Hổ Con của châu Á, dựa trên thương mại với thế giới bên ngoài và lực lượng lao động nội địa.
Về chính trị, Singapore là một nước cộng hòa nghị viện đơn nhất với một hệ thống quốc hội và của chính phủ nghị viện đơn phương. Là một trong năm thành viên sáng lập của ASEAN, Singapore là thành viên của Ban thư ký Hợp tác Kinh tế Châu Á Thái Bình Dương (APEC) và Ban Thư ký Hợp tác Kinh tế Thái Bình Dương (PECC), cũng như nhiều hội nghị và sự kiện quốc tế. Nó cũng là một thành viên của Hội nghị thượng đỉnh Đông Á, Phong trào không liên kết và Liên minh các quốc gia.
Marina Bay Sands là resort tích hợp được khai trương vào năm 2010; một trong những tòa nhà được chụp ảnh nhiều nhất thế giới. Đây là một hotel cao gần 400 mét có 3 tòa tower, trên đầu 2 tòa đội một sân thượng giống như chiếc thuyền. Trên sân thượng này có hồ bơi, tiệm ăn, giải trí… từ sân thượng nhìn bao quát tứ phía: thành phố Singapore tân tiến như nằm tầm nhìn của người phác họa ra nó. Từ trên đây nhìn bao quát bạn sẽ có một kinh nghiệm tuyệt vời không những vẻ đẹp thiên nhiên mà ngay cả vẻ đẹp do bàn tay khéo léo Thượng Đế ban cho con người có tài cộng tác và sang tạo.
Singapore có tỷ lệ triệu phú cao nhất thế giới, với một trong số sáu hộ gia đình có ít nhất một triệu đô la trong tài sản dùng một lần. Điều này không bao gồm tài sản, doanh nghiệp và hàng hóa xa xỉ, nếu được bao gồm sẽ làm tăng số lượng triệu phú, đặc biệt là tài sản ở Singapore thuộc loại đắt nhất thế giới. Singapore không có mức lương tối thiểu, tin rằng nó sẽ làm giảm khả năng cạnh tranh của nó. Nó cũng có một trong những bất bình đẳng thu nhập cao nhất giữa các nước phát triển.
Chính phủ cung cấp nhiều chương trình trợ giúp cho người vô gia cư và thiếu thốn thông qua Bộ Phát triển Xã hội và Gia đình, vì vậy hộ dân nghèo đói rất hiếm. Một số chương trình bao gồm cung cấp từ 400 đô la Singapore đến 1.000 đô la mỗi tháng cho các hộ gia đình nghèo, cung cấp dịch vụ chăm sóc y tế miễn phí tại các bệnh viện chính phủ và trả tiền học phí cho trẻ em. Chính phủ Singapore cũng cung cấp nhiều lợi ích cho công dân của mình, bao gồm: tiền miễn phí để khuyến khích người dân tập thể dục tại các phòng tập thể dục công cộng, với số tiền thưởng trị giá 166.000 đô la cho mỗi đứa bé sinh ra, tiền để giúp người khuyết tật, máy tính xách tay giá rẻ cho sinh viên nghèo, giảm giá cho nhiều lĩnh vực như giao thông công cộng, hóa đơn tiện ích và nhiều dịch vụ khác nữa.
Mặc dù đã được công nhận rằng lao động nước ngoài rất quan trọng đối với nền kinh tế của đất nước, chính phủ đang xem xét giới hạn những công nhân này, vì lao động nước ngoài chiếm 80% công nghiệp xây dựng và lên tới 50% ngành công nghiệp dịch vụ. Cơ quan xuất nhập cảnh và trạm kiểm soát xuất bản một số tiêu chí để hội đủ điều kiện được thường trú.
Hòa hợp ngôn ngữ và bao dung tôn giáo tại Singapore
(Riêng về quan sát tình hình tôn giáo tại Singapore sẽ có một bài viết riêng)
Mặc dù là quốc gia thành phố nhỏ, Singapore có nhiều ngôn ngữ, tôn giáo và văn hóa. Cựu thủ tướng Singapore, Lee Kuan Yew và Goh Chok Tong, đã tuyên bố rằng Singapore không phù hợp với mô tả truyền thống của một quốc gia, gọi nó là một xã hội trong quá trình chuyển đổi, chỉ ra thực tế là người Singapore không nói cùng một ngôn ngữ, cùng chung một tôn giáo, hoặc có cùng một phong tục. Mặc dù tiếng Anh là ngôn ngữ đầu tiên của quốc gia, theo điều tra dân số năm 2010, 20% người Singapore không biết tiếng Anh. Tuy nhiên, đây là một cải tiến từ năm 1990, khi 40% người Singapore không biết chữ bằng tiếng Anh.
Từ 1819, Singapore phục vụ như một cảng thương mại cho các tàu Anh trên đường đến Ấn Độ. Là một trung tâm thương mại lớn và gần với Malaysia láng giềng, Singapore dễ bị ảnh hưởng từ nước ngoài, cả từ Anh và các nước châu Á khác. Công nhân Trung Quốc và Ấn Độ chuyển đến Singapore để làm việc tại cảng. Đất nước này vẫn là thuộc địa của Anh cho đến năm 1942.
Khi Singapore trở thành độc lập với Vương quốc Anh vào năm 1963, hầu hết công dân Singapore là những lao động không có việc làm từ Malaysia, Trung Quốc và Ấn Độ Nhiều người là lao động tạm thời, muốn kiếm tiền ở Singapore, không có ý định ở lại vĩnh viễn. Cũng có một số ít người trung lưu, người dân địa phương sinh ra - được gọi là người Peranakans hay Baba-Nyonya - con cháu của những người nhập cư Trung Quốc thế kỷ 15 và 16. Ngoại trừ những người Peranakans cam kết lòng trung thành với Singapore, phần lớn lòng trung thành của người lao động nằm ở quê hương của họ là Malaysia, Trung Quốc và Ấn Độ. Sau khi độc lập, chính phủ đã bắt đầu một quá trình cố ý để tạo ra một bản sắc và văn hóa Singapore.
Kampong Glam là ngôi nhà của hoàng gia Malay có diện tích 56 mẫu Anh từ năm 1824. Được bảo tồn như một khu vực lịch sử, nó bao gồm Nhà thờ Hồi giáo Masjid Sultan và Trung tâm Di sản Malay.
Mỗi hành vi và thái độ của người Singapore đều bị ảnh hưởng bởi, trong số những thứ khác, ngôn ngữ gia đình và tôn giáo của người đó. Người Singapore nói tiếng Anh như ngôn ngữ mẹ đẻ của họ có xu hướng nghiêng về phía văn hóa phương Tây, trong khi những người nói tiếng Trung Quốc như ngôn ngữ mẹ đẻ của họ có xu hướng nghiêng về phía văn hóa Trung Quốc và Nho giáo. Người Singapore nói tiếng Malay có khuynh hướng nghiêng về phía văn hóa Malay, bản thân nó gắn liền với văn hóa Hồi giáo.
Sự hòa hợp chủng tộc và tôn giáo được người Singapore coi là một phần quan trọng trong sự thành công của Singapore, và đóng một vai trò trong việc xây dựng một bản sắc Singapore.
Văn học Singapore
Văn học Singapore hoặc SingLit bao gồm một bộ sưu tập các tác phẩm văn học do người Singapore viết chủ yếu bằng bốn ngôn ngữ chính thức của cả nước: tiếng Anh, tiếng Malay, tiếng Quan thoại chuẩn và tiếng Tamil. Nó ngày càng được coi là có bốn tiểu văn học thay vì một. Nhiều tác phẩm quan trọng đã được dịch và giới thiệu trong các ấn phẩm như tạp chí văn học Singa, được xuất bản vào những năm 1980 và 1990 với các biên tập viên bao gồm Edwin Thumboo và Koh Buck Song, cũng như trong các tuyển tập đa ngôn ngữ như Rhythms: Singennial Anthology of Poetry. 2000), trong đó những bài thơ đều được dịch ba lần thành ba thứ tiếng. Một số nhà văn Singapore như Tan Swie Hian và Kuo Pao Kun đã đóng
Hoa quốc gia của Singapore là hoa lan lai, Vanda 'Miss Joaquim', được đặt theo tên của một người phụ nữ Armenia sinh ra ở Singapore, người đã tạo giống hoa lan lai trong khu vườn của mình tại Tanjong Pagar năm 1893.
Nhiều biểu tượng quốc gia như Huy hiệu Singapore và biểu tượng đầu sư tử của Singapore, vì Singapore được biết đến là Thành phố Sư Tử.
Thông tin và truyền thông
Công nghệ thông tin và truyền thông (ICT) là một trong những trụ cột của thành công kinh tế của Singapore. Tuy nhiên, các mạng truyền thông đại chúng của Singapore, bao gồm cả truyền hình và mạng điện thoại, từ lâu đã được chính phủ điều hành. Khi Singapore đầu tiên trực tuyến, người Singapore có thể sử dụng Teleview để giao tiếp với nhau, nhưng không phải với những người bên ngoài thành phố có chủ quyền của họ. Các ấn phẩm như The Wall Street Journal đã bị kiểm duyệt.
'Đảo thông minh' là thuật ngữ được sử dụng để mô tả Singapore trong những năm 1990, liên quan đến mối quan hệ thích nghi ban đầu của quốc đảo với internet. Thuật ngữ này được nhắc đến trong bài luận năm 1993 của William Gibson về Disneyland với hình phạt tử hình.
Singapore có tỷ lệ dân chúng có điện thoại thông minh cao nhất thế giới, theo khảo sát của Deloitte và Google Consumer Barometer - lần lượt là 89% và 85% dân số vào năm 2014. Tỷ lệ thâm nhập điện thoại di động nói chung là 148 thuê bao điện thoại di động trên 100 người. Internet ở Singapore được cung cấp bởi hãng nhà nước có tên Singtel, một phần thuộc sở hữu nhà nước Starhub và M1 Limited cũng như một số nhà cung cấp dịch vụ Internet (ISP) cung cấp dịch vụ dân cư có tốc độ lên đến 2 Gbit /một giây.
Các công ty liên kết với chính phủ kiểm soát phần lớn các phương tiện truyền thông trong nước ở Singapore. MediaCorp vận hành hầu hết các kênh truyền hình miễn phí và các đài phát thanh miễn phí tại Singapore. Có tổng cộng bảy kênh truyền hình miễn phí được cung cấp bởi Mediacorp. Starhub Cable Vision (SCV) cũng cung cấp truyền hình cáp với các kênh từ khắp nơi trên thế giới, TV Mio của Singtel cung cấp dịch vụ IPTV. Singapore Press Holdings, một cơ quan có liên kết chặt chẽ với chính phủ, kiểm soát hầu hết ngành công nghiệp báo chí ở Singapore.
Ngành công nghiệp truyền thông của Singapore đôi khi bị chỉ trích vì bị quản lý quá mức và thiếu tự do bởi các nhóm nhân quyền như Freedom House. Tự kiểm duyệt giữa các nhà báo được cho là phổ biến. Trong năm 2014, Singapore đã giảm xuống hạng thấp nhất từ trước tới nay (153/80 quốc gia) trên Chỉ số Tự do Báo chí do các phóng viên Pháp không biên giới xuất bản. Cơ quan phát triển phương tiện truyền thông điều chỉnh phương tiện truyền thông Singapore, yêu cầu cân bằng nhu cầu lựa chọn và bảo vệ chống lại các vật liệu gây hại và có hại.
Quyền sở hữu tư nhân của các chương trình truyền hình vệ tinh bị cấm. Trong năm 2016, đã có khoảng 4,7 triệu người dùng internet ở Singapore, chiếm 82,5% dân số. Chính phủ Singapore không tham gia kiểm duyệt rộng rãi trên internet, nhưng duy trì một danh sách một trăm trang web - chủ yếu là khiêu dâm – chính quyền ngăn chặn mang tính biểu tượng của cộng đồng Singapore về nội dung độc hại và không mong muốn trên Internet ".
Ẩm thực Singapore
Ăn uống được gọi là trò tiêu khiển quốc gia của Singapore, và thậm chí là nỗi ám ảnh đối với nhiều người. Sự đa dạng về ẩm thực của Singapore được chào mời như một lý do để ghé thăm đất nước này, một trong những địa điểm tốt nhất khi nói đến sự kết hợp giữa sự tiện lợi, đa dạng, chất lượng và giá cả.
Thành phố có một khu ẩm thực đang phát triển từ các trung tâm bán rong (ngoài trời), khu ẩm thực (máy lạnh), quán cà phê (ngoài trời với hàng chục quầy hàng rong), quán cà phê, thức ăn nhanh, bếp đơn giản, nhà hàng bình dân, nổi tiếng và cao cấp. Hàng ngày, 2 nhà hàng mới mở cửa hàng ngày tại Singapore. Những người Hồi giáo không ăn thịt lợn và người Hindu không ăn thịt bò, và cũng có một nhóm người ăn chay đáng kể. Đối với hầu hết các sự kiện, các nhà tổ chức sẽ chú ý đến họ và phục vụ thức ăn được chấp nhận cho tất cả hoặc cung cấp sự lựa chọn cho các dân tộc thiểu số. Lễ hội ẩm thực Singapore kỷ niệm ẩm thực Singapore được tổ chức vào tháng 7 hàng năm.
Trước những năm 1980, thức ăn đường phố chủ yếu được bán bởi những người nhập cư từ Trung Quốc, Ấn Độ và Malaysia đến những người nhập cư khác đang tìm kiếm một hương vị quen thuộc. Ở Singapore, thức ăn đường phố từ lâu đã di cư vào các trung tâm bán rong với khu vực tiếp khách chung. Thông thường, các trung tâm này có một vài chục đến hàng trăm quầy hàng thực phẩm, với mỗi chuyên về một hoặc một số món ăn có liên quan. Sự lựa chọn gần như áp đảo ngay cả đối với người dân địa phương. Mặc dù thực phẩm nấu chín có nguồn gốc từ hoặc vẫn được bán trên đường phố có thể được tìm thấy ở nhiều quốc gia, sự đa dạng và tầm với của các trung tâm bán rong tập trung phục vụ thức ăn đường phố di sản ở Singapore là chưa từng có ở nơi khác.
Tôi đã đến khu trung tâm Lau Pa Sat nơi bán hàng rong của người Ấn độ ở giữa khu tài chính Sataycart- quầy hàng cuộn trên một con phố ngang và hỏi anh chà-và món nào là đặc trưng của Ấn độ. Anh ta chỉ vào món “Kambing soup”. Tôi nói xin ordred một phần. Khi anh ta bưng ra thì thấy có 1 bát giống như thịt bò cari nhưng mầu nâu và một đĩa bánh mì được xé nhỏ. Đang khi ăn tôi cũng không biết mình ăn gì… chỉ thấy thịt hơi dai và mùi ca ri. Tôi mới gọi anh hỏi thịt này là gì? Anh ta nói “thịt dê” đó. Mùa chay đi giết con dê!
Theo thống kê của Singapore thì vào năm 2018, có 114 trung tâm bán rong trải rộng khắp trung tâm thành phố và các khu nhà ở trung tâm. Chúng được duy trì bởi Cơ quan Môi trường Quốc gia, cũng cấp cho mỗi gian hàng thực phẩm để vệ sinh. Trung tâm bán hàng rong lớn nhất nằm trên tầng hai của khu phức hợp Chinatown với hơn 200 gian hàng.
Khu phức hợp này cũng là nơi có món ăn được trao tặng sao Michelin rẻ nhất thế giới - một đĩa cơm gà với giá chừng $ 5US. Hai quầy hàng thức ăn đường phố trong thành phố là nơi đầu tiên trên thế giới được trao tặng một ngôi sao Michelin mỗi. Qua các quầy hang ngó đi ngó lại, tôi đả mua một ly nước mía ngọt xay có $1US. Tiếp đến đi các quầy khác rồi chỉ tay vào các món nấu sẵn mỗi gắp lòng như tai heo, dạ dầy, tim… là $2US. Ăn mấy món là đầy dạ dầy vào ban chiều.
Các món ăn địa phương thường thuộc về một dân tộc cụ thể - Trung Quốc, Mã Lai và Ấn Độ; nhưng sự đa dạng của ẩm thực đã tăng thêm bằng cách "lai tạo" các phong cách khác nhau (ví dụ: ẩm thực Peranakan, kết hợp ẩm thực Trung Hoa và Mã Lai). Ở các trung tâm bán rong, sự phổ biến văn hóa cũng có thể được ghi nhận khi các quầy hàng rong Malaysia truyền thống cũng bán thức ăn Tamil. Các quầy hàng Trung Quốc có thể giới thiệu các nguyên liệu, kỹ thuật nấu ăn hoặc toàn bộ món ăn của Malaysia vào trong phạm vi phục vụ của họ. Điều này tiếp tục làm cho ẩm thực của Singapore giàu có và hấp dẫn văn hóa.
Đồ ăn ngon cao cấp như được giới thiệu trong các tour du lịch gồm một chục nhà hàng đầu bếp nổi tiếng quốc tế, nhiều nhà hàng nằm trong khu nghỉ dưỡng resort. Nếu muốn theo tour đi ăn ban chiều có thể ghi tên tham dự và có xe đưa tến tận hotel đón đi và trong bữa ăn gồm có đồ ăn ngon và trình diễn văn nghệ truyền thống, giá từ $70 đến $200.
Tóm tắt về lịch sử hình thành Singapore
Đi ngược dòng lịch sử thì Ông Stamford Raffles người Anh quốc đã đến Singapore vào ngày 28 tháng 1 năm 1819 và sớm nhận ra hòn đảo này là một sự lựa chọn tự nhiên cho cảng mới. Hòn đảo này sau đó được cai trị bởi Sultan của Johor, vị này dưới quyền kiểm soát của người Hà Lan và Bugis. Tuy nhiên, Vương quốc Hà Lan đã bị suy yếu bởi bộ phận phe phái và Tengku Abdu'r Rahman và các quan chức bản quốc. Với sự giúp đỡ của Temenggong, ông Raffles đã tìm cách mua chuộc quan chức và đề nghị công nhận Tengku Long là Sultan của Johor, được trao danh hiệu Sultan Hussein và với điều kiện hàng năm phải trả số tiền là là 5000 đô la cho Raffles và 3000 đô la cho Temenggong; đổi lại, Sultan Hussein sẽ cấp cho Anh quyền thiết lập một điểm giao dịch tại Singapore. Một hiệp ước chính thức được ký vào ngày 6 tháng 2 năm 1819 và Singapore hiện đại được sinh ra. Như vậy Ông Raffles thành lập Singapore thành một điểm giao dịch của Công ty Đông Ấn Độ của Anh (British East India Company). Sau khi công ty sụp đổ vào năm 1858, các hòn đảo được nhượng lại cho Raj như một thuộc địa vương quốc Anh.
Năm 1824, toàn bộ hòn đảo trở thành sở hữu của Anh sau một hiệp ước nữa Sultan. Năm 1826, Singapore trở thành một phần của Khu định cư eo biển, thuộc thẩm quyền của Ấn Độ Anh, trở thành thủ phủ của vùng vào năm 1836.
Trước khi Raffles đến, Singapore chỉ có khoảng 1000 người sống trên đảo, chủ yếu là người Mã Lai bản xứ cùng với một số ít người Hoa. Đến năm 1860, dân số đã tăng lên hơn 80.000 người, hơn một nửa là người Trung hoa. Nhiều người trong số những người nhập cư ban đầu này đến làm việc trên các đồn điền và trồng nho. Sau đó, vào những năm 1890, khi ngành công nghiệp cao su cũng được thành lập ở Malaya và Singapore, hòn đảo này trở thành một trung tâm toàn cầu về phân loại và xuất khẩu cao su.
Singapore không bị ảnh hưởng nhiều bởi Chiến tranh thế giới thứ nhất (1914–18), khi cuộc xung đột không lan rộng đến Đông Nam Á. Sự kiện quan trọng duy nhất trong chiến tranh là một cuộc đột biến của những người Hồi giáo từ Ấn Độ Anh bị giam giữ tại Singapore, xảy ra vào năm 1915. Sau khi nghe tin đồn rằng họ bị đuổi khỏi Đế quốc Ottoman, một quốc gia Hồi giáo, những người lính nổi dậy. Họ đã giết các sĩ quan và một số thường dân Anh trước khi cuộc đột kích bị đàn áp bởi những người không phải Hồi giáo đến từ Johore và Miến Điện.
Sau Chiến tranh thế giới thứ nhất, người Anh đã xây dựng căn cứ hải quân Singapore lớn như là một phần của chiến lược phòng thủ Singapore. Ban đầu được công bố vào năm 1923, việc xây dựng cơ sở tiến hành từ từ cho đến khi Nhật Bản xâm chiếm Mãn Châu vào năm 1931. Khi hoàn thành vào năm 1939, với chi phí rất lớn là 500 triệu đô la, Singapore tự hào là bến cảng lớn nhất thế giới, -cầu nổi lớn nhất, và có đủ bình nhiên liệu để hỗ trợ toàn bộ hải quân Anh trong sáu tháng. Winston Churchill cho rằng nơi này như là "Gibraltar của phương Đông". Căn cứ hải quân Singapore là căn cứ lớn nhất của Anh ở phía đông kênh đào Suez, hoàn thành vào năm 1938.
Trong Chiến tranh thế giới thứ hai, quân đội Nhật hoàng xâm chiếm Malaya của Anh, lên đến đỉnh điểm trong Trận Singapore. Khi lực lượng Anh gồm 60.000 binh sĩ đầu hàng vào ngày 15 tháng 2 năm 1942, Thủ tướng Anh Winston Churchill gọi là thất bại "thảm họa tồi tệ nhất và sự đầu hàng lớn nhất trong lịch sử nước Anh. 85.000 nhân viên bị bắt, ngoài những tổn thất trong cuộc chiến trước đó ở Malaya. Khoảng 5.000 người đã thiệt mạng hoặc bị thương, trong số đó người Úc chiếm đa số. Thương vong Nhật Bản trong cuộc chiến ở Singapore lên tới 1.714 người thiệt mạng.
Các lực lượng Anh đã lên kế hoạch giải phóng Singapore vào năm 1945; tuy nhiên, chiến tranh đã kết thúc trước khi các hoạt động này có thể được thực hiện. Sau đó nó được tái chiếm bởi lực lượng Anh, Ấn Độ và Úc sau khi Nhật Bản đầu hàng vào tháng Chín. Anh sơ tán năm 1945 sau khi Nhật đầu hàng. Tháp kiểm soát của Sân bay Kallang gần thành phố đã được bảo tồn.
Sau khi người Nhật đầu hàng cho Đồng minh vào ngày 15 tháng 8 năm 1945, Singapore rơi vào tình trạng bạo lực và rối loạn ngắn ngủi; cướp bóc và trả thù đã lan tràn rộng rãi. Quân đội Anh dẫn đầu bởi Lord Louis Mountbatten, Tư lệnh Đồng minh tối cao cho Bộ Tư lệnh Đông Nam Á, trở về Singapore để nhận sự đầu hàng chính thức của quân Nhật trong vùng từ Tướng Itagaki Seishiro thay mặt cho Tổng Hisaichi Terauchi ngày 12 tháng 9 năm 1945 và một Cơ quan Quân sự Anh được thành lập để quản lý hòn đảo cho đến tháng 3 năm 1946.
Phần lớn cơ sở hạ tầng đã bị phá hủy trong chiến tranh, bao gồm cả các cơ sở cảng tại cảng Singapore. Ngoài ra còn có sự thiếu hụt thực phẩm dẫn đến suy dinh dưỡng, bệnh tật, và bạo lực và bạo lực lan tràn. Giá lương thực cao, thất nghiệp, và sự bất mãn của người lao động lên đến đỉnh điểm vào một loạt các cuộc đình công vào năm 1947 gây ra sự đình trệ lớn trong giao thông công cộng và các dịch vụ khác. Vào cuối năm 1947, nền kinh tế bắt đầu phục hồi, được hỗ trợ bởi nhu cầu ngày càng tăng về thiếc và cao su trên thế giới, nhưng phải mất vài năm nữa trước khi nền kinh tế trở lại mức trước chiến tranh.
Sự thất bại của Anh để bảo vệ thành công Singapore đã phá hủy uy tín của Anh quốc như là người cai trị không thể sai lầm dưới con mắt của người Singapore. Những thập kỷ sau chiến tranh đã chứng kiến một sự thức tỉnh chính trị giữa dân chúng địa phương và sự nổi dậy do tinh thần dân tộ chống thực dân, được biểu hiện bằng khẩu hiệu Merdeka, hay "độc lập" trong tiếng Malay. Người Anh, về phần mình, đã chuẩn bị từng bước tăng cường tự quản trị cho Singapore và Malaya. Vào ngày 1 tháng 4 năm 1946, các khu định cư eo biển được giải thể và Singapore trở thành một thuộc địa riêng biệt với một cơ quan hành chính dân sự do Thống đốc đứng đầu. Vào tháng 7 năm 1947, các Hội đồng Điều hành và Lập pháp riêng biệt được thành lập và việc bầu sáu thành viên của Hội đồng Lập pháp được lên kế hoạch vào năm sau.
Trong những năm 1950, cộng sản Trung Quốc có quan hệ chặt chẽ với các tổ chức công đoàn và các trường Trung Quốc đã tiến hành một cuộc chiến tranh du kích chống lại chính phủ, dẫn đến tình trạng khẩn cấp của người Mã Lai. Các cuộc bạo loạn vào năm 1954, các cuộc bạo loạn trường trung học Trung Quốc, và cuộc bạo loạn xe buýt Hock Lee ở Singapore đều liên quan đến những sự kiện này. David Marshall, lãnh đạo ủng hộ độc lập của Mặt trận Lao động, đã thắng cuộc tổng tuyển cử đầu tiên của Singapore vào năm 1955. Ông dẫn đầu một phái đoàn đến London, nhưng nước Anh đã từ chối yêu cầu hoàn toàn tự trị.
Trong cuộc bầu cử tháng 5 năm 1959, Đảng Hành động Nhân dân đã thắng một trận long trời lở đất. Singapore trở thành một quốc gia tự trị trong nội bộ Khối thịnh vượng chung, với Lee Kuan Yew là Thủ tướng đầu tiên và cũng được công nhận là người sáng lập ra Singapore. Kết quả là, các cuộc tổng tuyển cử năm 1959 là lần đầu tiên sau khi chính quyền tự trị nội bộ được cấp bởi chính quyền Anh. Singapore vẫn chưa hoàn toàn độc lập, vì người Anh vẫn kiểm soát các vấn đề đối ngoại như quan hệ quân sự và ngoại giao. Tuy nhiên, Singapore bây giờ là một nhà nước được công nhận.
Mặc dù thành công của họ trong việc quản lý Singapore, các nhà lãnh đạo PAP tin rằng tương lai của Singapore nằm với Malaya do mối quan hệ mạnh mẽ giữa hai quốc gia. Người ta cho rằng việc sáp nhập sẽ mang lại lợi ích cho nền kinh tế bằng cách tạo ra một thị trường chung sẽ hỗ trợ các ngành công nghiệp mới, do đó giải quyết những tai ương thất nghiệp đang diễn ra tại Singapore. Tuy nhiên, một phe cánh cộng sản khá lớn của phe PAP phản đối mạnh mẽ việc sáp nhập, lo sợ mất ảnh hưởng. Đây là vì đảng cầm quyền của Malaya, Tổ chức Quốc gia Mã Lai, là người chống cộng sản kiên cường và ủng hộ phe không cộng sản của PAP chống lại họ. UMNO, ban đầu hoài nghi về ý tưởng sáp nhập khi họ không tin tưởng chính phủ PAP và lo ngại rằng dân số Trung Quốc lớn ở Singapore sẽ thay đổi cục diện chủng tộc mà cơ sở quyền lực chính trị của họ phụ thuộc, thay đổi suy nghĩ của họ về việc sáp nhập sau khi sợ bị chiếm hữu bởi những người ủng hộ cộng sản.
Ngày 27 tháng 5 năm 1961, Thủ tướng Malaya, Tunku Abdul Rahman, đưa ra một đề xuất bất ngờ của Liên bang Malaysia, bao gồm Liên bang Malaya, Singapore, Brunei và các lãnh thổ Borneo của Bắc Borneo và Sarawak. Các nhà lãnh đạo UMNO tin rằng dân số Malay bổ sung trong lãnh thổ Borneo sẽ bù đắp dân số Trung Quốc của Singapore. Chính phủ Anh, một phần, tin rằng việc sáp nhập sẽ ngăn cản Singapore trở thành thiên đường cho chủ nghĩa cộng sản.
Thủ tướng Lee Kuan Yew tyên bố vào ngày 9 tháng 8 năm 1965 như sau "Singapore sẽ mãi mãi là một quốc gia dân chủ và độc lập có chủ quyền, được thành lập dựa trên các nguyên tắc tự do và công lý và bao giờ tìm kiếm phúc lợi và hạnh phúc của người dân trong một xã hội bình đẳng và bình đẳng hơn."
Năm 2004, Lee Hsien Loong, con trai cả của Lee Kuan Yew, trở thành Thủ tướng thứ ba của đất nước. Trong nhiệm kỳ của Lee Hsien Loong bao gồm cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu năm 2008, giải quyết tranh chấp về đất đường sắt Malayan, và giới thiệu các khu nghỉ dưỡng tích hợp. Bất chấp sự tăng trưởng đặc biệt của nền kinh tế, Đảng Hành động Nhân dân (PAP) đã phải chịu kết quả bầu cử tồi tệ nhất trong năm 2011, giành được 60% phiếu bầu, trong bối cảnh các vấn đề nóng bỏng của dòng người lao động nước ngoài và chi phí sinh hoạt cao.
Vào ngày 23 tháng 3 năm 2015, Lee Kuan Yew qua đời, vào năm kỷ niệm độc lập thứ 50, tuyên bố một tuần lễ tang công khai. Sau đó, PAP duy trì đa số trong Quốc hội tại các cuộc tổng tuyển cử tháng 9, nhận được 69,9%; cuộc kiểm phiếu năm 2001 là 75,3%; và cuộc kiểm phiếu năm 1968 là 86,7%.
Vào ngày 12 tháng 6 năm 2018, Singapore đã tổ chức một hội nghị thượng đỉnh lịch sử giữa Tổng thống Mỹ Donald Trump và lãnh đạo Bắc Hàn Kim Jong-un, cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa các nhà lãnh đạo của hai quốc gia. Hội nghị thượng đỉnh diễn ra tại Capella Resorton trên đảo Sentosa.
Lm. John Trần Công Nghị
(Tài liệu được thu thập và tóm tắt từ các nguồn khác nhau: từ internet, thông tin chính phủ, phòng du lịch…)
Du lịch Quốc Gia Thành Phố Singapore
Lời mở: Mới tháng 12 năm 2018 tôi đã viếng thăm một số các quốc gia Đông Á và thực sự phải nói là rất kinh ngạc về những phát triển nhanh chóng về kỹ nghệ, thương mại, công trình xây dựng và sự phồn thịnh của các quốc gia này, vì trước đây tôi cũng đã từng có ít nhất là ba bốn lần thắm qua Thái Lan, Cambot, Nhật Bản, Taiwan, Hồng Kong và Trung quốc… Đây là những quốc gia bị ảnh hưởng và có truyền thống Phật giáo sâu rộng, tuy nhiên ngày nay với đà tiến triển vật chất và tiến trình tục hóa, nên về mặt thực hành tôn giáo cũng có những thay đổi rất mạnh – không nguyên gì Phật giáo mà ngây cả các tôn giáo khác như Công Giáo, Tin lành và đạo thờ Ông bà nữa… Do vậy có cơ hội vừa đi làm mục vụ Tuyên úy Tuần Thánh cho hãng Cruise hạng nhất là Seabourn Sojourn, tôi đã nhận lời ngây, vì đây là cơ hội để tìm hiểu thêm sơ qua về tình hình tôn giáo tại các quốc gia này.
Hình ảnh chuyến thăm viếng tháng 4/2019
Hình ảnh chuyến thăm viếng tháng 12/2018
Singapore thành phố được ca tụng là bậc nhất thế giới về nhiều phương diên. Nói đến Singapore ai cũng từng biết đến là thành phố đẹp, sạch sẽ, tiến bộ, thông minh và an toàn.
Thực vậy vừa hạ cánh máy bay và bước vào chỗ lấy hành lý là du khách đã nhận ra ngay vẻ thanh lịch và ấn tượng vì hoa tươi rực rỡ khắp nơi… mùa nào hoa nấy! Phục sinh còn 2 tuần nữa thế mà cảnh Phục Sinh đã được trưng bày cho du khác thưỡng lãm.
Trong 2 ngày qua tôi đã thăm hai khu sinh hoạt đặc trưng của người Ấn độ và khu trung tâm người Hoa, vì đây là 2 sắc dân có ảnh hưởng mạnh tại Singapore không những từ khi lập quốc vào năm 1965 mà còn trước đó khi ký hiệp ước nhượng đất này cho Anh quốc năm 1861.
Singapore là một quốc gia thành phố độc lập tự trị và là đảo quốc ở Đông Nam Á, nằm ở mũi phía nam của bán đảo Malay, với quần đảo Riau của Indonesia về phía Nam và bán đảo Malaysia về phía bắc. Lãnh thổ của Singapore bao gồm một hòn đảo chính cùng với 62 đảo nhỏ khác. Kể từ khi độc lập, cải tạo đất rộng đã tăng tổng kích thước thêm lên tới 23% (130 km vuông hay 50 dặm vuông). Singapore được biết như là một quốc gia chuyển tiếp từ thế giới thứ ba sang thế giới thứ nhất chỉ trong một thế hệ duy nhất, dưới sự lãnh đạo của người cha sáng lập đảo quốc là ông Lý Quang Diệu (Lee Kuan Yew).
Thành phố có 5.6 triệu cư dân, 39% trong số đó là công dân nước ngoài, kể cả cư dân thường trú. Có bốn ngôn ngữ chính thức: tiếng Anh, tiếng Malay, tiếng Quan Thoại và tiếng Tamil; hầu hết người Singapore là song ngữ và tiếng Anh coi như là ngôn ngữ để giáo tế của quốc gia. Sự đa dạng văn hóa được phản ánh trong các món ăn dân tộc phong phú và các lễ hội lớn. Theo khảo sát của hãng Pew Research thì Singapore có sự đa dạng tôn giáo cao nhất ở bất kỳ quốc gia nào. Chủ nghĩa đa chủng tộc tại quốc gia này đã được ghi nhận trong hiến pháp kể từ khi độc lập, và tiếp tục hình thành các chính sách quốc gia về giáo dục, nhà ở, chính trị, trong số những người khác.
Singapore có thể được coi như trung tâm nơi giao thoa nhiều dịch vụ như: giáo dục toàn cầu, giải trí, tài chính, chăm sóc sức khỏe, nguồn vốn nhân lực, kỹ năng đổi mới, hậu cần, sản xuất, công nghệ, du lịch, thương mại và và vận tải.
Thành phố Singapore được xếp hạng cao trong nhiều bảng xếp hạng quốc tế và được công nhận là quốc gia "công nghệ sẵn sàng - the most technology-ready nation” (WEF), thành phố hội nghị quốc tế hàng đầu (UIA), với "tiềm năng đầu tư tốt nhất" (BERI) ), thành phố thông minh nhất thế giới, quốc gia an toàn nhất thế giới, là quốc gia cạnh tranh thứ nhì, là thị trường ngoại hối lớn thứ ba, trung tâm tài chính lớn thứ ba, trung tâm lọc dầu lớn thứ ba, và cảng container đông đúc thứ hai trên thế giới.
Singapore hiện nay cũng là thành phố đắt đỏ nhất thế giới khi chọn để sinh sống tại đây, tuy nhiên nó cũng được xác định là thiên đường thuế. Trên toàn cầu, Cảng Singapore và Sân bay Changi được danh hiệu nhất về hàng hải và không vận ("Maritime Capital" và "Best Airport") trong nhiều năm liên tiếp, trong khi hãng Singapore Airlines là "Hãng hàng không tốt nhất thế giới" từ năm 2018.
Singapore đứng thứ 9 về chỉ số phát triển con người của LHQ với GDP bình quân đầu người cao thứ 3. Cũng được đánh giá cao về chỉ số xã hội như: giáo dục, y tế, tuổi thọ, chất lượng cuộc sống, an toàn cá nhân và nhà ở. Mặc dù thu nhập bất bình đẳng cao, 90% số hộ gia đình là chủ sở hữu.
Theo Chỉ số dân chủ, Singapore được mô tả như là một "nền dân chủ thiếu sót” (flawed democracy), dân chủ nhưng công dân phải chịu nhiều luật lệ kiềm chế và phải tự cư xử bằng không dễ bị bỏ tù. Hộ chiếu Singapore cũng như Nhật bản là các quốc gia đầu tiên miễn thị thực chiếu khán cho công dân của mình thăm nhiều quốc gia.
Trong Chiến tranh thế giới thứ hai, Singapore bị Nhật chiếm đóng. Nó giành được độc lập từ Anh vào năm 1963 bằng cách liên kết với các lãnh thổ khác của Anh để hình thành Malaysia, nhưng tách ra hai năm sau đó về những khác biệt ý thức hệ, trở thành một quốc gia có chủ quyền vào năm 1965. Sau nhiều năm bất ổn và mặc dù thiếu tài nguyên thiên nhiên và nội địa, quốc gia phát triển nhanh chóng như một Hổ Con của châu Á, dựa trên thương mại với thế giới bên ngoài và lực lượng lao động nội địa.
Về chính trị, Singapore là một nước cộng hòa nghị viện đơn nhất với một hệ thống quốc hội và của chính phủ nghị viện đơn phương. Là một trong năm thành viên sáng lập của ASEAN, Singapore là thành viên của Ban thư ký Hợp tác Kinh tế Châu Á Thái Bình Dương (APEC) và Ban Thư ký Hợp tác Kinh tế Thái Bình Dương (PECC), cũng như nhiều hội nghị và sự kiện quốc tế. Nó cũng là một thành viên của Hội nghị thượng đỉnh Đông Á, Phong trào không liên kết và Liên minh các quốc gia.
Marina Bay Sands là resort tích hợp được khai trương vào năm 2010; một trong những tòa nhà được chụp ảnh nhiều nhất thế giới. Đây là một hotel cao gần 400 mét có 3 tòa tower, trên đầu 2 tòa đội một sân thượng giống như chiếc thuyền. Trên sân thượng này có hồ bơi, tiệm ăn, giải trí… từ sân thượng nhìn bao quát tứ phía: thành phố Singapore tân tiến như nằm tầm nhìn của người phác họa ra nó. Từ trên đây nhìn bao quát bạn sẽ có một kinh nghiệm tuyệt vời không những vẻ đẹp thiên nhiên mà ngay cả vẻ đẹp do bàn tay khéo léo Thượng Đế ban cho con người có tài cộng tác và sang tạo.
Singapore có tỷ lệ triệu phú cao nhất thế giới, với một trong số sáu hộ gia đình có ít nhất một triệu đô la trong tài sản dùng một lần. Điều này không bao gồm tài sản, doanh nghiệp và hàng hóa xa xỉ, nếu được bao gồm sẽ làm tăng số lượng triệu phú, đặc biệt là tài sản ở Singapore thuộc loại đắt nhất thế giới. Singapore không có mức lương tối thiểu, tin rằng nó sẽ làm giảm khả năng cạnh tranh của nó. Nó cũng có một trong những bất bình đẳng thu nhập cao nhất giữa các nước phát triển.
Chính phủ cung cấp nhiều chương trình trợ giúp cho người vô gia cư và thiếu thốn thông qua Bộ Phát triển Xã hội và Gia đình, vì vậy hộ dân nghèo đói rất hiếm. Một số chương trình bao gồm cung cấp từ 400 đô la Singapore đến 1.000 đô la mỗi tháng cho các hộ gia đình nghèo, cung cấp dịch vụ chăm sóc y tế miễn phí tại các bệnh viện chính phủ và trả tiền học phí cho trẻ em. Chính phủ Singapore cũng cung cấp nhiều lợi ích cho công dân của mình, bao gồm: tiền miễn phí để khuyến khích người dân tập thể dục tại các phòng tập thể dục công cộng, với số tiền thưởng trị giá 166.000 đô la cho mỗi đứa bé sinh ra, tiền để giúp người khuyết tật, máy tính xách tay giá rẻ cho sinh viên nghèo, giảm giá cho nhiều lĩnh vực như giao thông công cộng, hóa đơn tiện ích và nhiều dịch vụ khác nữa.
Mặc dù đã được công nhận rằng lao động nước ngoài rất quan trọng đối với nền kinh tế của đất nước, chính phủ đang xem xét giới hạn những công nhân này, vì lao động nước ngoài chiếm 80% công nghiệp xây dựng và lên tới 50% ngành công nghiệp dịch vụ. Cơ quan xuất nhập cảnh và trạm kiểm soát xuất bản một số tiêu chí để hội đủ điều kiện được thường trú.
Hòa hợp ngôn ngữ và bao dung tôn giáo tại Singapore
(Riêng về quan sát tình hình tôn giáo tại Singapore sẽ có một bài viết riêng)
Mặc dù là quốc gia thành phố nhỏ, Singapore có nhiều ngôn ngữ, tôn giáo và văn hóa. Cựu thủ tướng Singapore, Lee Kuan Yew và Goh Chok Tong, đã tuyên bố rằng Singapore không phù hợp với mô tả truyền thống của một quốc gia, gọi nó là một xã hội trong quá trình chuyển đổi, chỉ ra thực tế là người Singapore không nói cùng một ngôn ngữ, cùng chung một tôn giáo, hoặc có cùng một phong tục. Mặc dù tiếng Anh là ngôn ngữ đầu tiên của quốc gia, theo điều tra dân số năm 2010, 20% người Singapore không biết tiếng Anh. Tuy nhiên, đây là một cải tiến từ năm 1990, khi 40% người Singapore không biết chữ bằng tiếng Anh.
Từ 1819, Singapore phục vụ như một cảng thương mại cho các tàu Anh trên đường đến Ấn Độ. Là một trung tâm thương mại lớn và gần với Malaysia láng giềng, Singapore dễ bị ảnh hưởng từ nước ngoài, cả từ Anh và các nước châu Á khác. Công nhân Trung Quốc và Ấn Độ chuyển đến Singapore để làm việc tại cảng. Đất nước này vẫn là thuộc địa của Anh cho đến năm 1942.
Khi Singapore trở thành độc lập với Vương quốc Anh vào năm 1963, hầu hết công dân Singapore là những lao động không có việc làm từ Malaysia, Trung Quốc và Ấn Độ Nhiều người là lao động tạm thời, muốn kiếm tiền ở Singapore, không có ý định ở lại vĩnh viễn. Cũng có một số ít người trung lưu, người dân địa phương sinh ra - được gọi là người Peranakans hay Baba-Nyonya - con cháu của những người nhập cư Trung Quốc thế kỷ 15 và 16. Ngoại trừ những người Peranakans cam kết lòng trung thành với Singapore, phần lớn lòng trung thành của người lao động nằm ở quê hương của họ là Malaysia, Trung Quốc và Ấn Độ. Sau khi độc lập, chính phủ đã bắt đầu một quá trình cố ý để tạo ra một bản sắc và văn hóa Singapore.
Kampong Glam là ngôi nhà của hoàng gia Malay có diện tích 56 mẫu Anh từ năm 1824. Được bảo tồn như một khu vực lịch sử, nó bao gồm Nhà thờ Hồi giáo Masjid Sultan và Trung tâm Di sản Malay.
Mỗi hành vi và thái độ của người Singapore đều bị ảnh hưởng bởi, trong số những thứ khác, ngôn ngữ gia đình và tôn giáo của người đó. Người Singapore nói tiếng Anh như ngôn ngữ mẹ đẻ của họ có xu hướng nghiêng về phía văn hóa phương Tây, trong khi những người nói tiếng Trung Quốc như ngôn ngữ mẹ đẻ của họ có xu hướng nghiêng về phía văn hóa Trung Quốc và Nho giáo. Người Singapore nói tiếng Malay có khuynh hướng nghiêng về phía văn hóa Malay, bản thân nó gắn liền với văn hóa Hồi giáo.
Sự hòa hợp chủng tộc và tôn giáo được người Singapore coi là một phần quan trọng trong sự thành công của Singapore, và đóng một vai trò trong việc xây dựng một bản sắc Singapore.
Văn học Singapore
Văn học Singapore hoặc SingLit bao gồm một bộ sưu tập các tác phẩm văn học do người Singapore viết chủ yếu bằng bốn ngôn ngữ chính thức của cả nước: tiếng Anh, tiếng Malay, tiếng Quan thoại chuẩn và tiếng Tamil. Nó ngày càng được coi là có bốn tiểu văn học thay vì một. Nhiều tác phẩm quan trọng đã được dịch và giới thiệu trong các ấn phẩm như tạp chí văn học Singa, được xuất bản vào những năm 1980 và 1990 với các biên tập viên bao gồm Edwin Thumboo và Koh Buck Song, cũng như trong các tuyển tập đa ngôn ngữ như Rhythms: Singennial Anthology of Poetry. 2000), trong đó những bài thơ đều được dịch ba lần thành ba thứ tiếng. Một số nhà văn Singapore như Tan Swie Hian và Kuo Pao Kun đã đóng
Hoa quốc gia của Singapore là hoa lan lai, Vanda 'Miss Joaquim', được đặt theo tên của một người phụ nữ Armenia sinh ra ở Singapore, người đã tạo giống hoa lan lai trong khu vườn của mình tại Tanjong Pagar năm 1893.
Nhiều biểu tượng quốc gia như Huy hiệu Singapore và biểu tượng đầu sư tử của Singapore, vì Singapore được biết đến là Thành phố Sư Tử.
Thông tin và truyền thông
Công nghệ thông tin và truyền thông (ICT) là một trong những trụ cột của thành công kinh tế của Singapore. Tuy nhiên, các mạng truyền thông đại chúng của Singapore, bao gồm cả truyền hình và mạng điện thoại, từ lâu đã được chính phủ điều hành. Khi Singapore đầu tiên trực tuyến, người Singapore có thể sử dụng Teleview để giao tiếp với nhau, nhưng không phải với những người bên ngoài thành phố có chủ quyền của họ. Các ấn phẩm như The Wall Street Journal đã bị kiểm duyệt.
'Đảo thông minh' là thuật ngữ được sử dụng để mô tả Singapore trong những năm 1990, liên quan đến mối quan hệ thích nghi ban đầu của quốc đảo với internet. Thuật ngữ này được nhắc đến trong bài luận năm 1993 của William Gibson về Disneyland với hình phạt tử hình.
Singapore có tỷ lệ dân chúng có điện thoại thông minh cao nhất thế giới, theo khảo sát của Deloitte và Google Consumer Barometer - lần lượt là 89% và 85% dân số vào năm 2014. Tỷ lệ thâm nhập điện thoại di động nói chung là 148 thuê bao điện thoại di động trên 100 người. Internet ở Singapore được cung cấp bởi hãng nhà nước có tên Singtel, một phần thuộc sở hữu nhà nước Starhub và M1 Limited cũng như một số nhà cung cấp dịch vụ Internet (ISP) cung cấp dịch vụ dân cư có tốc độ lên đến 2 Gbit /một giây.
Các công ty liên kết với chính phủ kiểm soát phần lớn các phương tiện truyền thông trong nước ở Singapore. MediaCorp vận hành hầu hết các kênh truyền hình miễn phí và các đài phát thanh miễn phí tại Singapore. Có tổng cộng bảy kênh truyền hình miễn phí được cung cấp bởi Mediacorp. Starhub Cable Vision (SCV) cũng cung cấp truyền hình cáp với các kênh từ khắp nơi trên thế giới, TV Mio của Singtel cung cấp dịch vụ IPTV. Singapore Press Holdings, một cơ quan có liên kết chặt chẽ với chính phủ, kiểm soát hầu hết ngành công nghiệp báo chí ở Singapore.
Ngành công nghiệp truyền thông của Singapore đôi khi bị chỉ trích vì bị quản lý quá mức và thiếu tự do bởi các nhóm nhân quyền như Freedom House. Tự kiểm duyệt giữa các nhà báo được cho là phổ biến. Trong năm 2014, Singapore đã giảm xuống hạng thấp nhất từ trước tới nay (153/80 quốc gia) trên Chỉ số Tự do Báo chí do các phóng viên Pháp không biên giới xuất bản. Cơ quan phát triển phương tiện truyền thông điều chỉnh phương tiện truyền thông Singapore, yêu cầu cân bằng nhu cầu lựa chọn và bảo vệ chống lại các vật liệu gây hại và có hại.
Quyền sở hữu tư nhân của các chương trình truyền hình vệ tinh bị cấm. Trong năm 2016, đã có khoảng 4,7 triệu người dùng internet ở Singapore, chiếm 82,5% dân số. Chính phủ Singapore không tham gia kiểm duyệt rộng rãi trên internet, nhưng duy trì một danh sách một trăm trang web - chủ yếu là khiêu dâm – chính quyền ngăn chặn mang tính biểu tượng của cộng đồng Singapore về nội dung độc hại và không mong muốn trên Internet ".
Ẩm thực Singapore
Ăn uống được gọi là trò tiêu khiển quốc gia của Singapore, và thậm chí là nỗi ám ảnh đối với nhiều người. Sự đa dạng về ẩm thực của Singapore được chào mời như một lý do để ghé thăm đất nước này, một trong những địa điểm tốt nhất khi nói đến sự kết hợp giữa sự tiện lợi, đa dạng, chất lượng và giá cả.
Thành phố có một khu ẩm thực đang phát triển từ các trung tâm bán rong (ngoài trời), khu ẩm thực (máy lạnh), quán cà phê (ngoài trời với hàng chục quầy hàng rong), quán cà phê, thức ăn nhanh, bếp đơn giản, nhà hàng bình dân, nổi tiếng và cao cấp. Hàng ngày, 2 nhà hàng mới mở cửa hàng ngày tại Singapore. Những người Hồi giáo không ăn thịt lợn và người Hindu không ăn thịt bò, và cũng có một nhóm người ăn chay đáng kể. Đối với hầu hết các sự kiện, các nhà tổ chức sẽ chú ý đến họ và phục vụ thức ăn được chấp nhận cho tất cả hoặc cung cấp sự lựa chọn cho các dân tộc thiểu số. Lễ hội ẩm thực Singapore kỷ niệm ẩm thực Singapore được tổ chức vào tháng 7 hàng năm.
Trước những năm 1980, thức ăn đường phố chủ yếu được bán bởi những người nhập cư từ Trung Quốc, Ấn Độ và Malaysia đến những người nhập cư khác đang tìm kiếm một hương vị quen thuộc. Ở Singapore, thức ăn đường phố từ lâu đã di cư vào các trung tâm bán rong với khu vực tiếp khách chung. Thông thường, các trung tâm này có một vài chục đến hàng trăm quầy hàng thực phẩm, với mỗi chuyên về một hoặc một số món ăn có liên quan. Sự lựa chọn gần như áp đảo ngay cả đối với người dân địa phương. Mặc dù thực phẩm nấu chín có nguồn gốc từ hoặc vẫn được bán trên đường phố có thể được tìm thấy ở nhiều quốc gia, sự đa dạng và tầm với của các trung tâm bán rong tập trung phục vụ thức ăn đường phố di sản ở Singapore là chưa từng có ở nơi khác.
Tôi đã đến khu trung tâm Lau Pa Sat nơi bán hàng rong của người Ấn độ ở giữa khu tài chính Sataycart- quầy hàng cuộn trên một con phố ngang và hỏi anh chà-và món nào là đặc trưng của Ấn độ. Anh ta chỉ vào món “Kambing soup”. Tôi nói xin ordred một phần. Khi anh ta bưng ra thì thấy có 1 bát giống như thịt bò cari nhưng mầu nâu và một đĩa bánh mì được xé nhỏ. Đang khi ăn tôi cũng không biết mình ăn gì… chỉ thấy thịt hơi dai và mùi ca ri. Tôi mới gọi anh hỏi thịt này là gì? Anh ta nói “thịt dê” đó. Mùa chay đi giết con dê!
Theo thống kê của Singapore thì vào năm 2018, có 114 trung tâm bán rong trải rộng khắp trung tâm thành phố và các khu nhà ở trung tâm. Chúng được duy trì bởi Cơ quan Môi trường Quốc gia, cũng cấp cho mỗi gian hàng thực phẩm để vệ sinh. Trung tâm bán hàng rong lớn nhất nằm trên tầng hai của khu phức hợp Chinatown với hơn 200 gian hàng.
Khu phức hợp này cũng là nơi có món ăn được trao tặng sao Michelin rẻ nhất thế giới - một đĩa cơm gà với giá chừng $ 5US. Hai quầy hàng thức ăn đường phố trong thành phố là nơi đầu tiên trên thế giới được trao tặng một ngôi sao Michelin mỗi. Qua các quầy hang ngó đi ngó lại, tôi đả mua một ly nước mía ngọt xay có $1US. Tiếp đến đi các quầy khác rồi chỉ tay vào các món nấu sẵn mỗi gắp lòng như tai heo, dạ dầy, tim… là $2US. Ăn mấy món là đầy dạ dầy vào ban chiều.
Các món ăn địa phương thường thuộc về một dân tộc cụ thể - Trung Quốc, Mã Lai và Ấn Độ; nhưng sự đa dạng của ẩm thực đã tăng thêm bằng cách "lai tạo" các phong cách khác nhau (ví dụ: ẩm thực Peranakan, kết hợp ẩm thực Trung Hoa và Mã Lai). Ở các trung tâm bán rong, sự phổ biến văn hóa cũng có thể được ghi nhận khi các quầy hàng rong Malaysia truyền thống cũng bán thức ăn Tamil. Các quầy hàng Trung Quốc có thể giới thiệu các nguyên liệu, kỹ thuật nấu ăn hoặc toàn bộ món ăn của Malaysia vào trong phạm vi phục vụ của họ. Điều này tiếp tục làm cho ẩm thực của Singapore giàu có và hấp dẫn văn hóa.
Đồ ăn ngon cao cấp như được giới thiệu trong các tour du lịch gồm một chục nhà hàng đầu bếp nổi tiếng quốc tế, nhiều nhà hàng nằm trong khu nghỉ dưỡng resort. Nếu muốn theo tour đi ăn ban chiều có thể ghi tên tham dự và có xe đưa tến tận hotel đón đi và trong bữa ăn gồm có đồ ăn ngon và trình diễn văn nghệ truyền thống, giá từ $70 đến $200.
Tóm tắt về lịch sử hình thành Singapore
Đi ngược dòng lịch sử thì Ông Stamford Raffles người Anh quốc đã đến Singapore vào ngày 28 tháng 1 năm 1819 và sớm nhận ra hòn đảo này là một sự lựa chọn tự nhiên cho cảng mới. Hòn đảo này sau đó được cai trị bởi Sultan của Johor, vị này dưới quyền kiểm soát của người Hà Lan và Bugis. Tuy nhiên, Vương quốc Hà Lan đã bị suy yếu bởi bộ phận phe phái và Tengku Abdu'r Rahman và các quan chức bản quốc. Với sự giúp đỡ của Temenggong, ông Raffles đã tìm cách mua chuộc quan chức và đề nghị công nhận Tengku Long là Sultan của Johor, được trao danh hiệu Sultan Hussein và với điều kiện hàng năm phải trả số tiền là là 5000 đô la cho Raffles và 3000 đô la cho Temenggong; đổi lại, Sultan Hussein sẽ cấp cho Anh quyền thiết lập một điểm giao dịch tại Singapore. Một hiệp ước chính thức được ký vào ngày 6 tháng 2 năm 1819 và Singapore hiện đại được sinh ra. Như vậy Ông Raffles thành lập Singapore thành một điểm giao dịch của Công ty Đông Ấn Độ của Anh (British East India Company). Sau khi công ty sụp đổ vào năm 1858, các hòn đảo được nhượng lại cho Raj như một thuộc địa vương quốc Anh.
Năm 1824, toàn bộ hòn đảo trở thành sở hữu của Anh sau một hiệp ước nữa Sultan. Năm 1826, Singapore trở thành một phần của Khu định cư eo biển, thuộc thẩm quyền của Ấn Độ Anh, trở thành thủ phủ của vùng vào năm 1836.
Trước khi Raffles đến, Singapore chỉ có khoảng 1000 người sống trên đảo, chủ yếu là người Mã Lai bản xứ cùng với một số ít người Hoa. Đến năm 1860, dân số đã tăng lên hơn 80.000 người, hơn một nửa là người Trung hoa. Nhiều người trong số những người nhập cư ban đầu này đến làm việc trên các đồn điền và trồng nho. Sau đó, vào những năm 1890, khi ngành công nghiệp cao su cũng được thành lập ở Malaya và Singapore, hòn đảo này trở thành một trung tâm toàn cầu về phân loại và xuất khẩu cao su.
Singapore không bị ảnh hưởng nhiều bởi Chiến tranh thế giới thứ nhất (1914–18), khi cuộc xung đột không lan rộng đến Đông Nam Á. Sự kiện quan trọng duy nhất trong chiến tranh là một cuộc đột biến của những người Hồi giáo từ Ấn Độ Anh bị giam giữ tại Singapore, xảy ra vào năm 1915. Sau khi nghe tin đồn rằng họ bị đuổi khỏi Đế quốc Ottoman, một quốc gia Hồi giáo, những người lính nổi dậy. Họ đã giết các sĩ quan và một số thường dân Anh trước khi cuộc đột kích bị đàn áp bởi những người không phải Hồi giáo đến từ Johore và Miến Điện.
Sau Chiến tranh thế giới thứ nhất, người Anh đã xây dựng căn cứ hải quân Singapore lớn như là một phần của chiến lược phòng thủ Singapore. Ban đầu được công bố vào năm 1923, việc xây dựng cơ sở tiến hành từ từ cho đến khi Nhật Bản xâm chiếm Mãn Châu vào năm 1931. Khi hoàn thành vào năm 1939, với chi phí rất lớn là 500 triệu đô la, Singapore tự hào là bến cảng lớn nhất thế giới, -cầu nổi lớn nhất, và có đủ bình nhiên liệu để hỗ trợ toàn bộ hải quân Anh trong sáu tháng. Winston Churchill cho rằng nơi này như là "Gibraltar của phương Đông". Căn cứ hải quân Singapore là căn cứ lớn nhất của Anh ở phía đông kênh đào Suez, hoàn thành vào năm 1938.
Trong Chiến tranh thế giới thứ hai, quân đội Nhật hoàng xâm chiếm Malaya của Anh, lên đến đỉnh điểm trong Trận Singapore. Khi lực lượng Anh gồm 60.000 binh sĩ đầu hàng vào ngày 15 tháng 2 năm 1942, Thủ tướng Anh Winston Churchill gọi là thất bại "thảm họa tồi tệ nhất và sự đầu hàng lớn nhất trong lịch sử nước Anh. 85.000 nhân viên bị bắt, ngoài những tổn thất trong cuộc chiến trước đó ở Malaya. Khoảng 5.000 người đã thiệt mạng hoặc bị thương, trong số đó người Úc chiếm đa số. Thương vong Nhật Bản trong cuộc chiến ở Singapore lên tới 1.714 người thiệt mạng.
Các lực lượng Anh đã lên kế hoạch giải phóng Singapore vào năm 1945; tuy nhiên, chiến tranh đã kết thúc trước khi các hoạt động này có thể được thực hiện. Sau đó nó được tái chiếm bởi lực lượng Anh, Ấn Độ và Úc sau khi Nhật Bản đầu hàng vào tháng Chín. Anh sơ tán năm 1945 sau khi Nhật đầu hàng. Tháp kiểm soát của Sân bay Kallang gần thành phố đã được bảo tồn.
Sau khi người Nhật đầu hàng cho Đồng minh vào ngày 15 tháng 8 năm 1945, Singapore rơi vào tình trạng bạo lực và rối loạn ngắn ngủi; cướp bóc và trả thù đã lan tràn rộng rãi. Quân đội Anh dẫn đầu bởi Lord Louis Mountbatten, Tư lệnh Đồng minh tối cao cho Bộ Tư lệnh Đông Nam Á, trở về Singapore để nhận sự đầu hàng chính thức của quân Nhật trong vùng từ Tướng Itagaki Seishiro thay mặt cho Tổng Hisaichi Terauchi ngày 12 tháng 9 năm 1945 và một Cơ quan Quân sự Anh được thành lập để quản lý hòn đảo cho đến tháng 3 năm 1946.
Phần lớn cơ sở hạ tầng đã bị phá hủy trong chiến tranh, bao gồm cả các cơ sở cảng tại cảng Singapore. Ngoài ra còn có sự thiếu hụt thực phẩm dẫn đến suy dinh dưỡng, bệnh tật, và bạo lực và bạo lực lan tràn. Giá lương thực cao, thất nghiệp, và sự bất mãn của người lao động lên đến đỉnh điểm vào một loạt các cuộc đình công vào năm 1947 gây ra sự đình trệ lớn trong giao thông công cộng và các dịch vụ khác. Vào cuối năm 1947, nền kinh tế bắt đầu phục hồi, được hỗ trợ bởi nhu cầu ngày càng tăng về thiếc và cao su trên thế giới, nhưng phải mất vài năm nữa trước khi nền kinh tế trở lại mức trước chiến tranh.
Sự thất bại của Anh để bảo vệ thành công Singapore đã phá hủy uy tín của Anh quốc như là người cai trị không thể sai lầm dưới con mắt của người Singapore. Những thập kỷ sau chiến tranh đã chứng kiến một sự thức tỉnh chính trị giữa dân chúng địa phương và sự nổi dậy do tinh thần dân tộ chống thực dân, được biểu hiện bằng khẩu hiệu Merdeka, hay "độc lập" trong tiếng Malay. Người Anh, về phần mình, đã chuẩn bị từng bước tăng cường tự quản trị cho Singapore và Malaya. Vào ngày 1 tháng 4 năm 1946, các khu định cư eo biển được giải thể và Singapore trở thành một thuộc địa riêng biệt với một cơ quan hành chính dân sự do Thống đốc đứng đầu. Vào tháng 7 năm 1947, các Hội đồng Điều hành và Lập pháp riêng biệt được thành lập và việc bầu sáu thành viên của Hội đồng Lập pháp được lên kế hoạch vào năm sau.
Trong những năm 1950, cộng sản Trung Quốc có quan hệ chặt chẽ với các tổ chức công đoàn và các trường Trung Quốc đã tiến hành một cuộc chiến tranh du kích chống lại chính phủ, dẫn đến tình trạng khẩn cấp của người Mã Lai. Các cuộc bạo loạn vào năm 1954, các cuộc bạo loạn trường trung học Trung Quốc, và cuộc bạo loạn xe buýt Hock Lee ở Singapore đều liên quan đến những sự kiện này. David Marshall, lãnh đạo ủng hộ độc lập của Mặt trận Lao động, đã thắng cuộc tổng tuyển cử đầu tiên của Singapore vào năm 1955. Ông dẫn đầu một phái đoàn đến London, nhưng nước Anh đã từ chối yêu cầu hoàn toàn tự trị.
Trong cuộc bầu cử tháng 5 năm 1959, Đảng Hành động Nhân dân đã thắng một trận long trời lở đất. Singapore trở thành một quốc gia tự trị trong nội bộ Khối thịnh vượng chung, với Lee Kuan Yew là Thủ tướng đầu tiên và cũng được công nhận là người sáng lập ra Singapore. Kết quả là, các cuộc tổng tuyển cử năm 1959 là lần đầu tiên sau khi chính quyền tự trị nội bộ được cấp bởi chính quyền Anh. Singapore vẫn chưa hoàn toàn độc lập, vì người Anh vẫn kiểm soát các vấn đề đối ngoại như quan hệ quân sự và ngoại giao. Tuy nhiên, Singapore bây giờ là một nhà nước được công nhận.
Mặc dù thành công của họ trong việc quản lý Singapore, các nhà lãnh đạo PAP tin rằng tương lai của Singapore nằm với Malaya do mối quan hệ mạnh mẽ giữa hai quốc gia. Người ta cho rằng việc sáp nhập sẽ mang lại lợi ích cho nền kinh tế bằng cách tạo ra một thị trường chung sẽ hỗ trợ các ngành công nghiệp mới, do đó giải quyết những tai ương thất nghiệp đang diễn ra tại Singapore. Tuy nhiên, một phe cánh cộng sản khá lớn của phe PAP phản đối mạnh mẽ việc sáp nhập, lo sợ mất ảnh hưởng. Đây là vì đảng cầm quyền của Malaya, Tổ chức Quốc gia Mã Lai, là người chống cộng sản kiên cường và ủng hộ phe không cộng sản của PAP chống lại họ. UMNO, ban đầu hoài nghi về ý tưởng sáp nhập khi họ không tin tưởng chính phủ PAP và lo ngại rằng dân số Trung Quốc lớn ở Singapore sẽ thay đổi cục diện chủng tộc mà cơ sở quyền lực chính trị của họ phụ thuộc, thay đổi suy nghĩ của họ về việc sáp nhập sau khi sợ bị chiếm hữu bởi những người ủng hộ cộng sản.
Ngày 27 tháng 5 năm 1961, Thủ tướng Malaya, Tunku Abdul Rahman, đưa ra một đề xuất bất ngờ của Liên bang Malaysia, bao gồm Liên bang Malaya, Singapore, Brunei và các lãnh thổ Borneo của Bắc Borneo và Sarawak. Các nhà lãnh đạo UMNO tin rằng dân số Malay bổ sung trong lãnh thổ Borneo sẽ bù đắp dân số Trung Quốc của Singapore. Chính phủ Anh, một phần, tin rằng việc sáp nhập sẽ ngăn cản Singapore trở thành thiên đường cho chủ nghĩa cộng sản.
Thủ tướng Lee Kuan Yew tyên bố vào ngày 9 tháng 8 năm 1965 như sau "Singapore sẽ mãi mãi là một quốc gia dân chủ và độc lập có chủ quyền, được thành lập dựa trên các nguyên tắc tự do và công lý và bao giờ tìm kiếm phúc lợi và hạnh phúc của người dân trong một xã hội bình đẳng và bình đẳng hơn."
Năm 2004, Lee Hsien Loong, con trai cả của Lee Kuan Yew, trở thành Thủ tướng thứ ba của đất nước. Trong nhiệm kỳ của Lee Hsien Loong bao gồm cuộc khủng hoảng tài chính toàn cầu năm 2008, giải quyết tranh chấp về đất đường sắt Malayan, và giới thiệu các khu nghỉ dưỡng tích hợp. Bất chấp sự tăng trưởng đặc biệt của nền kinh tế, Đảng Hành động Nhân dân (PAP) đã phải chịu kết quả bầu cử tồi tệ nhất trong năm 2011, giành được 60% phiếu bầu, trong bối cảnh các vấn đề nóng bỏng của dòng người lao động nước ngoài và chi phí sinh hoạt cao.
Vào ngày 23 tháng 3 năm 2015, Lee Kuan Yew qua đời, vào năm kỷ niệm độc lập thứ 50, tuyên bố một tuần lễ tang công khai. Sau đó, PAP duy trì đa số trong Quốc hội tại các cuộc tổng tuyển cử tháng 9, nhận được 69,9%; cuộc kiểm phiếu năm 2001 là 75,3%; và cuộc kiểm phiếu năm 1968 là 86,7%.
Vào ngày 12 tháng 6 năm 2018, Singapore đã tổ chức một hội nghị thượng đỉnh lịch sử giữa Tổng thống Mỹ Donald Trump và lãnh đạo Bắc Hàn Kim Jong-un, cuộc gặp gỡ đầu tiên giữa các nhà lãnh đạo của hai quốc gia. Hội nghị thượng đỉnh diễn ra tại Capella Resorton trên đảo Sentosa.
Lm. John Trần Công Nghị
(Tài liệu được thu thập và tóm tắt từ các nguồn khác nhau: từ internet, thông tin chính phủ, phòng du lịch…)