Là người Công Giáo tôi tin gì? Tôi tin vào Thiên Chúa, là Đấng trước hết và sau hết, là nguyên thủy và là tận cùng. Tôi tin Thiên Chúa là Cha, Ngôi Thứ Nhất trong Ba Ngôi Thiên Chúa, Ngôi Hai là Chúa Giêsu xuống thế làm người và Ngôi Ba là Chúa Thánh Thần. Thiên Chúa là Đấng Tạo Hóa làm ra mọi sự…Tất cả những điều người Công Giáo tin đều được gói gọn trong kinh Tin Kính mà tôi có dịp tuyên xưng vào mỗi thánh lễ ngày Chúa Nhật.

Làm sao tôi tin như thế? Không phải tự nhiên tôi tin, nhưng được cha mẹ dạy dỗ, được học hỏi qua qua nhiều phương tiện như các lớp giáo lý, lớp thêm sức, lớp dự bị hôn nhân, lời giảng dậy của các cha, những gương sáng của các người đạo đức thánh thiện, các phương tiện truyền thông… Tất cả những việc học hỏi ấy vun đắp đức tin cho tôi.

Nhưng dường như đức tin của tôi không mấy dính dáng gì đến cuộc sống của tôi. Hồi nhỏ tôi bị ép để có thói quen đọc kinhquan thày và lần hạt mân côi trước khi đi ngủ và ngày Chúa Nhật theo cha mẹ đi lễ vì là lễ buộc, không đi thì mắc tội trọng, xa hỏa ngục đời đời. Vào tuổi thanh niên, tôi không có đủ thời gian để học hành và vui chơi cho nên chuyện đọc kinh tối tạm gác lại, chỉ còn giữ ngày lễ Chúa Nhật, nhưng cũng không trọn vẹn, tuần có tuần không.

Thế rồi vận nước nổi trôi, giống như bao sĩ quan của chế độ Sài gòn, tôi bị bắt vào chốn lao tù, có cái tên gọi rất ư làgian manh “lao động cải tạo”. Trong những lúc đen tối nhất của cuộc đời, ngồi nhớ lại những ngày tháng được sống dưới mái ấm gia đình, tôi cảm nhận được sự an ủi của lời kinh đêm và có thêm niềm tin khi biết rằng mình là người có đạo.

Ra khỏi tù, nhờ thành tích là sĩ quan chế độ cũ và tù cải tạo, tôi và gia đình được may mắn định cư tại Hoa Kỳ. Tôi lại lao vào cơn xoáy tiền tài với mộng ước làm lại cuộc đời từ đầu nơi miền đất tự do. Đức tin của tôi lại một lần nữa bị thui chột, không còn kinh tối nhưng vẫn giữ ngày Chúa Nhật. Sau một thời gian học hành và làm việc cật lực, nhìn lại thì cũng chẳng đi tới đâu, giấc mơ đời của tôi vẫn còn xa quá xa.

Năm 1996, tôi được tham dự khóa Cursillo. Đây là khóa học tuy chỉ có ba ngày, nhưng đã lay động tâm hồn tôi một cách mãnh liệt. Từ đó đời sống đạo của tôi bắt đầu thay đổi và khá hơn. Chúng tôi bắt đầu lại việc đọc kinh tối trong gia đình và siêng năng hơn với các việc đạo đức khác.

Tuy nhiên, sau vài năm miệt mài với PT Cursillo, bằng nhiều cố gắng của chính mình và áp dụng những phương cách duy trì ơn thánh của PT như là hội nhóm hay Ultreya, tôi thấy mình không tiến hơn thêm trên con đường đạo đức, chỉ ở mức độ tự cho là vừa phải, nghĩa là “nóng cũng không nóng mà lạnh cũng chẳng lạnh”.Làm thế nào để mình có thể tiến xa hơn nữa trong tình yêu Chúa là điều thực sự làm tôi khắc khoải.

Một cơn bệnh chụp xuống đời tôi, tưởng chừng như phải vội vã từ giã gia đình và ban bè chốn trần gian này. Nhưng Chúa lại thương cho tôi thoát khỏi để một cơ may thứ hai lại đến với đời tôi đó là tham dự khóa Linh Thao.

Linh thao cũng bắt đầu bằng khóa cuối tuần ba ngày, những bước tiếp theo là khóa năm ngày, rồi bẩy ngày và có thể là 30 ngày. Những khóa Linh Thao này bổ túc cho khóa Cursillo cơ bản để tôi hân hoan gặp được Chúa, là Thiên Chúa của tôi, để tôi có thể cảm nhận được tiếng thì thầm an ủi của Người trong lúc gian truân và vui mừng phấn khởi ngợi ca Người mỗi ngày trong suốt cuộc đời còn lại của tôi.

Qua học hỏi và nhất là trong những giây phút thinh lặng tôi nghiệm ra điều này.

Mới đầu đức tin của tôi là loại Đức Tin Nghe Nói. Nghe nói bởi vì tôi được dạy như vậy, được hướng dẫn để tin như thế. Khuôn mặt Chúa Kitô trong tâm tưởng của tôi khi hiện khi mờ và tôi không có liên hệ gì nhiều với ngài. Giống như tôi được coi một cuốn phim hay, cảm động có thể làm tôi khóc, nhưng hết phim là hết bởi vì nó là phim, không ăn nhằm gì đến thực tế của cuộc đời tôi cả. Hoặc tôi được chứng kiến một buổi chia lìa não lòng của người cha bị bắt đi tù vào một đêm mưa gió, lời người cha dặn dò vợ con nghe thật cảm động, thương tâm lắm. Nhưng sau đó tôi lại có cuộc sống riêng của tôi, mỗi khi nghĩ đến gia đình có người cha tù tội ấy, tôi cũng thấy mủi lòng, thế thôi. Chúa của người có đức tin nghe nói là như vậy.

Ngồi nghe cha giảng trong nhà thờ tôi thấy ngài giảng hay quá, hùng hồn quá, có khi còn vui nữa. Lời cha có lý quá, đúng quá nhưng khi về nhà thì tôi quên hết vì nó chẳng ăn nhập gì đến thực tế đời tôi, có chăng còn đọng lại câu chuyện cười dí dỏm…

Đức tin nghe nói là khởi điểm để xây dựng đức tin của tôi, nhưng như thế thì chưa đủ, tôi cần một Đức Tin Cảm Nghiệm và chính các khóa Linh Thao hướng dẫn cho tôi có được kinh nghiệm đó. Tôi được gặp Chúa Giêsu trong phép Thánh Thể, gặp Chúa nơi thanh vắng, gặp Chúa nơi người anhem, không phải một lần nhưng rất nhiều lần trong ngày đến nỗi tôi thấy mình cần Chúa, cảm thấy Chúa đi vào đời mình. Những khắc khoải lo âu của tôi cũng là nỗi lo của Chúa và tôi chỉ muốn làm đẹp lòng Chúa mà thôi. Giữa tôi và ngài có sự gắn bó, gần gũi. Tôi muốn được tan đi để chỉ còn Chúa suy nghĩ, làm việc trong tôi. Đức tin cảm nghiệm theo tôi hiểu là như thế ấy.

Đức tin cảm nghiệm cũng có thể được hiểu nếu tôi là đứa con có người cha bị bắt đi tù trong cái đêm mưa gió đó, thì lời nói của cha, thái độ của cha, ánh mắt của cha chắc chắn sẽ luôn mãi làm tôi đau nhói. Tôi sẽ vì thế mà thương cha nhiều hơn, tôi sẽ nỗ lực bằng mọi cách hỏi thăm tin tức của cha để đến thăm cha.

Hạnh phúc biết bao khi tôi một mình tâm sự với Cha Giêsu trong một thế giới đang quay cuồng như hôm nay. Vì được ngồi với cha, được tâm sự với cha nên tôi biết được ý ngài và tôi đã chỉ làm mọi việc theo ý ngài, vì yêu ngài thôi.

Tôi tự nghĩ rằng nếu mọi người sau khi tham dự một khóa Cursillo có dịp tham dự tiếp theo những khóa Linh Thao thì kết quả của khóa học sẽ tăng bội phần. Tìm đọc trong sách thủ bản Leader’s Manual của PT Cursillo, trang 57, chương 7: The Role Of The Cursillo Leader, phần hậu Cursillo, In The Postcursillo, tôi thấy PT có lời khuyến khích nhắc nhở các Cursillistas hàng năm nên tham dự tĩnh tâm Linh Thao (Ignatian Spiritual Exercise.). Mong lắm thay.

Nguyện Chúa chúc lành và củng cố thêm đức tin cho chúng con. Amen.

Giuse Nguyễn