Ngày 22-05-2009
 
Phụng Vụ - Mục Vụ
Kiên tâm chờ đợi ân phúc Thánh Linh
Lm Jude Siciliano OP
06:19 22/05/2009
CHÚA NHẬT LỄ CHÚA THĂNG THIÊN năm B

Cv 1: 1-11; Tv: 47; Ephêsô 1: 17-23; Marcô 16:15-20

Anh chị em thân mến,

Sách Công Vụ Tông Đồ bắt đầu với lời Chúa Giêsu Phục Sinh bảo các tông đồ: hãy chờ đợi. Tôi tự hỏi, các ông trong cộng đoàn sơ khai có chán nản vì lời khuyên đó không. Chúng ta thấy các ông đã sẵn sàng hoạt động, và có thể họ làm sai nhiều việc. Vì qua câu hỏi sau, họ đã chứng tỏ không hiểu gì cả: "Thưa Thầy, có phải bây giờ là lúc Thầy khôi phục vương quốc Ít-ra-en không?". Lẽ cố nhiên các ông chỉ nghĩ đến một vương quốc trần thế, về quyền hành chính trị của dân tộc Ít-ra-en. Không, họ phải chờ đợi phép Rửa bởi Chúa Thánh Linh, nhờ đó họ sẽ biết được làm chứng nhân cho Chúa Giêsu là làm gì và ở đâu.

Chúa Giêsu muốn các Môn đệ tránh xa những ý nghĩ nhỏ mọn, hồ đồ của các ông, làm cho các ông không biết được ý nghĩa đời sống của Ngài. Và Ngài cũng muốn các ông sẽ làm chứng nhân cho Ngài vượt khỏi biên giới It-ra-en. Ngài lại nói: "bấy giờ anh em sẽ là chứng nhân của Thầy tại Giê-ru-sa-lem, trong khắp các miền Giu-đê, Sa-ma-ri và cho đến tận cùng trái đất". Để làm được việc này, các Môn đệ cần nghe theo thánh ý Chúa và sự giúp đỡ của Chúa, vì thế các ông phải chờ hồng ân Chúa tuôn đổ xuống cho.

Chúng ta thường không muốn chờ đợi. Nếu chưa thấy thành quả ngay thì đâm ra mệt mỏi. Như khi chúng ta sắp hàng chờ đợi, một tia hy vọng, chờ con cái đi dự dạ vũ về, chờ cha mẹ chúng ta khám bệnh, v.v.... Những lúc này, chúng ta dõi mắt chờ đợi hòa bình đến với Iraq, Afghanistan, Trung Đông và nhiều nơi khác đang gặp khó khăn trên thế giới. Chúng ta không biết chờ đợi. Vì sao chờ đợi lại chán đến thế? Vì làm cho chúng trông đợi một vị đầy uy quyền nào khác có thể giải quyết sự việc; ngoài tầm với và ngoài khả năng của chúng ta; vì chúng ta bị chi phối bởi nhiều thế lực bên ngoài.

Chúa Giêsu bảo các Môn đệ "chờ đợi lời hứa của Chúa Cha". Các ông chưa thể ra đi loan báo về việc Phục sinh của Chúa Giêsu. Các ông là một cộng đoàn nhỏ bé, đang lo sợ, nơi họ chẳng có chút năng quyền nào. Như Phúc âm cho thấy, các ông thường hiểu lời Chúa Giêsu một cách lệch lạc. Vì thế, các ông bỏ chạy khi gặp khó khăn. Do các ông không hiểu việc Chúa làm, và hay làm trái ý Chúa Giêsu. Thử hỏi, mỗi chúng ta là những Kitô hữu, có hay vấp phạm lỗi lớn đối với lời Chúa và đường lối của Ngài, hoặc đã có lần nào lẫn trốn khi gặp khó khăn chưa? Trong lịch sử Giáo Hội, đã có nhiều chuyện kể về những sai phạm như: bắt người ta phải chịu Phép Rửa, và chà đạp giá trị văn hóa của các dân tộc trên thế giới.

Vậy thì chúng ta cũng như các Môn đệ đầu tiên phải "kềm chế mình" để chờ đợi Thiên Chúa thực hiện lời hứa. Việc thực hiện đó sẽ đến theo ý Chúa chứ không theo ý chúng ta. Chúng ta chỉ quan tâm đến đường lối và cách thức hoạt động; dù cho việc đó dùng để phục vụ cho những mục đích tốt; thử hỏi có khi nào chúng ta lắng nghe thánh ý Chúa trong những công việc đó chưa? Chúng ta có thưa chuyện với Chúa chưa? Có chờ Chúa trả lời, hay hướng dẫn chưa? Có lẽ vì "quá vội", nên chúng ta khong chịu "chờ đợi" Chúa Thánh Linh can thiệp vào công việc của chúng ta.

Mặc dù Chúa Kitô nói với các Môn đệ về sứ vụ của các ông trải dài cho đến "tận cùng trái đất", thánh Luca muốn chúng ta đừng quên những gì đã xảy ra ở Giê-ru-sa-lem. Chúng ta có nhớ câu chuyện ở Emaus, hai Môn đệ với vẻ mặt buồn chán, tâm sự với Người lạ mặt, "trước đây chúng tôi vẫn hy vọng...". Điều các ông hy vọng là sự khải hoàn của Chúa Giêsu và cả của các ông nữa, theo ý nguyện mình. Nhưng Người lạ mặt; Chúa Giêsu, phải gợi ý cho họ cách hiểu Thánh Kinh, "bắt đầu từ Mô-sê cho đến các các ngôn sứ", vì kinh qua đau khổ là yếu tố cần có trong cuộc sống và sứ vụ của Ngài. Hôm nay trong sách Công Vụ, thánh Luca lại nhắc cho chúng ta hiểu rõ sự liên hệ giữa đau khổ và sứ vụ của Chúa Giêsu. Thánh Luca viết: "Ngài lại còn dùng nhiều cách để chứng tỏ cho các ông thấy là Ngài vẫn sống sau khi đã chịu khổ hình". Xưa Chúa Giêsu, và nay đến các Môn đệ, không thể tránh khỏi khổ hình trong sự kiên trung rao giảng Tin mừng. Ngay cả khi ở trước mặt Chúa Phục Sinh, sự khổ hình vẫn luôn đeo bám họ. Bởi thế, các Môn đệ, là những người sẽ phải rao giảng giá trị của sự đau khổ mà các ông và cả chúng ta nữa, phải trả để chứng tỏ đức tin và sứ vụ của chúng ta.

Chúng ta phải chờ đợi ơn Chúa Thánh Linh đến nâng đỡ chúng ta mỗi khi khó khăn xảy đến. Chúng ta sẽ là chứng nhân của Chúa Giêsu qua đời sống trung thực, sự dấn thân theo đường lối của Ngài. Nếu chúng ta trung thành với sự hướng dẫn của Chúa Thánh Linh, chúng ta vẫn sẽ phải gặp khổ hình trong việc làm, trong gia đình, nơi trường học và kể cả trong môi trường chính trị v.v..... Hoặc, tệ hơn nữa, là bị bỏ rơi, hay bị coi như là những kẻ hoang tưởng. Và chúng ta cần chờ đợi ơn Chúa Thánh Linh, mới vượt qua được.

Ông Thomas Troeger mục sư truyền giảng Tin Lành, trong ngày lễ Chúa Thăng Thiên, đã giảng về sự chán nản của các Môn đệ, và của Giáo Hội sơ khai trong lúc họ chờ đợi Nước Thiên Chúa được thực hiện: Chúng ta cũng nên cảm nhận sự chán nản này. Sau khi chúng ta hiến dâng cuộc sống cho Chúa Giêsu Kitô, chúng ta không tìm được sự vinh hiển, nhưng chúng ta gặp cả hai: vinh hiển và thất bại. Vậy có gì thay đổi đâu? Có sự khác biệt nào trong việc tuân giữ đức tin của chúng ta không? Và ông tự hỏi "Mọi việc khi hoàn tất luôn bao gồm sự cố gắng chiu đựng", và ông lấy lời của nhà thơ Yeats để diễn tả thế giới chúng ta đang sống:

Mọi sự tan biến, đầu não vô quyền;

Hổn loạn lan tràn khắp nơi

Máu vẫn chảy

Sự vui tươi và đơn sơ rơi rụng

Niềm tin không còn

Cái xấu được tuyên dương (trích theo "Trở lại lần thứ hai")

Chúng ta mệt mỏi vì sự chờ đợi. Với Yeats, chúng ta mượn lời của nhà thơ để nói rằng: "Chắc sẽ có mạc khải điều gì; chắc lần Trở Lại thứ Hai sắp đến". Đây là lời than vãn, một lời kinh xin sự phù giúp. Chúng ta cần được giúp những gì mà chúng ta không tự làm được. Mục sư Troeger kêu gọi chúng ta nên lắng nghe lại lời than vãn của Giáo Hội buổi sơ khai. "Anh em không cần biết thời giờ và kỳ hạn Chúa Cha đã toàn quyền sắp đặt" (Cv1,7). Đối với chúng ta, thật là khó khăn để nghe những lời ấy trong hoàn cảnh hiện tại, vì hằng ngày chúng ta vẫn nghe và thấy mọi việc đang xảy ra trên truyền hình, những hình ảnh và tiếng oán than của hàng ngàn người di cư, lánh cư vì khủng bố. Ông Troeger lại nhắc chúng ta là, những gì chúng ta đang có là sự tin tưởng vào Chúa Kitô, tin Ngài đang hiển trị và Ngài sẽ gởi Thánh Linh Ngài đến giúp chúng ta sống theo ý Ngài. Chúng ta không thể ngăn được cánh tay thần lực của Chúa Thánh Linh, tuôn đổ ân phúc xuống trên chúng ta. Vì thế chúng ta vẫn phải chờ đợi.

Chuyển ngữ FX Trọng Yên, OP
 
Thánh hiến đời sống cho Chúa
Lm Jude Siciliano OP
06:23 22/05/2009
CHÚA NHẬT 7 PHỤC SINH (B)

Cv 1: 15-17, 20a, 20c-26; Tv 47; 1 Ga 4: 11-16; Ga 17: 11b-19

Anh chị em thân mến,

Cách đây do 20 năm, tôi có người bạn bị ung thư nặng. Mỗi khi tôi đi thăm ông, tôi hay mang quà đến cho ông: vài món thức ăn mà ông thích và còn có thể ăn được. Tôi không hề biết lần thăm nào là lần cuối. Ông qua đời khi tôi đi xa. Mặc dù khi tôi đến thăm lần cuối cùng, tôi biết ông gần đến lúc ra đi, tôi thấy ông vẫn khỏe, và tôi nghĩ là tôi sẽ gặp lại ông một lần nữa. (Tôi nhớ một câu trong bài hát của James Taylor "Lửa và Mưa" nói về cái chết của một người bạn. “…nhưng tôi luôn nghĩ tôi sẽ gặp lại bạn") Nếu tôi biết lần thăm đó là lần cuối, có lẽ tôi đã nói với ông nhiều chuyện quan trong, hơn là mất thì giờ bàn chuyện trận đá bóng chúa nhật trước.

Những buổi chia tay là những lúc quý báu, người ta chia sẻ cho nhau tình thương, cảm ơn nhau và nói về tương lai. Sau khi bạn tôi mất, tôi nhận được một tấm thiệp do ông gởi nhờ một người bạn đem đến. Ông biết giờ cuối sắp đến, nên ông viết ra những gì còn tồn đọng trong con tim và tiềm thức về tình bạn hữu của chúng tôi và những người bạn chung của chúng tôi nữa. Thật đáng quý là đến giờ chót, ông vẫn nghĩ đến tôi. Tôi giữ kỹ "lời di chúc cuối cùng đó" và lâu lâu mở ra xem lại để nhớ tới bạn.

Bài Phúc âm hôm nay là "bài chia tay" của Chúa Giêsu, trong bữa Tiệc Ly. Mặc dù Ngài biết sẽ không chết vì bệnh hoạn, nhưng Ngài biết giờ cuối của đời Ngài sắp đến. Gần cuối bữa ăn, Ngài nói với các môn đệ "Thầy gọi anh em là bạn hữu, vì tất cả những gì Thầy nghe được nơi Cha Thầy, Thầy đã cho anh em biết."(Ga:15:15). Vậy Chúa Giêsu đã nói với các "bạn hữu" của Ngài về những điều rất quan trọng trong con tim và tiềm thức. Các môn đệ sẽ giữ kỹ lời Ngài và truyền lại cho chúng ta, để chúng ta cũng sẽ nhớ và cố gắng sống như Ngài nơi trần gian này.

Trong bài Phúc Âm thánh Gioan, từ "thế gian" được nhắc đến 9 lần, "thế gian" ám chỉ những con người và những quyền lực chống đối Thiên Chúa. Từ thế gian không ám chỉ trần gian do Chúa dựng nên (1:3). Trần gian bởi Chúa tạo dựng, thánh hóa và gìn giữ trong tình yêu thương của Ngài. Nhưng vẫn còn một "thế gian" từ chối Chúa và sắp sửa giết chết Chúa Giêsu. Chúa Giêsu lìa xa các môn đệ Ngài và các ông sẽ bị những người của thế gian ruồng bỏ như Ngài đã bị thế gian ruồng bỏ.

Thế gian chống đối những người theo Chúa Giêsu. Nó không phải luôn ra mặt chống đối, nhưng nó núp trong cái vỏ: quyền bính, địa vị, của cải hào nhoáng, để đánh lừa các Kitô Hữu, cám dỗ và lôi kéo chúng ta. Chúa Giêsu cũng biết là nếu chúng ta đối kháng lại những lề thói của thế gian, chúng ta sẽ bị ruồng bỏ với đầy chông gai và thử thách. Chúng ta sẽ trở nên người ngoài cuộc không phù hợp với thế gian, và ngay cả với gia đình chúng ta. Vì thế, Chúa Giêsu cầu xin Chúa Cha phù giúp cho những người Ngài để lại, hầu vượt qua được sự chống đối của thế gian đối với Ngài và những giá trị Ngài đã truyền dạy.

Thời tôi còn trẻ, sức mạnh chống đối Chúa trong thế gian có vẻ dễ nhìn thấy: đó là lý thuyết Cộng sản. Chúng ta cứ nghĩ là chúng ta có thể điểm mặt được "thế gian" chống đối Chúa Kitô. Đó là những người vô thần và cộng sản. Chúng ta có thể nhận ra họ ngay và họ làm chúng ta sợ. Nhưng, không dễ như vậy; "Thế gian" mà thánh Gioan mô tả, nó rất gần chúng ta. Chúng ta đang sống trong nó đấy, và những giá trị của thế gian đó có ảnh hưởng đến chúng ta, và con cháu chúng ta một cách nhẹ nhàng từng ngày. Thi dụ, có nhiều bậc cha mẹ quan tâm đến những chương trình truyền hình mà con cái họ xem, đã than phiền là truyền hình có nhiều tiết mục đầy bạo lực và tình dục. Trước đây, những chương trình này thường chiếu vào giờ khuya khi trẻ con đã đi ngủ, nhưng nay lại chiếu trong những giờ chính có phẩm chất không tốt, tạo thành những cạm bẫy cho trẻ con.

Phải chăng, chỉ có cuộc sống của con cháu chúng ta mới bị ảnh hưởng của thế gian xâm phạm? Thế gian chúng ta đang sống đánh mạnh đến cá tính chúng ta. Chúng ta là số một, nên những thứ làm chúng ta thoải mái, đẹp, nhiều tiền hơn, nhiều của cải v.v... Thử hỏi chúng ta có chấp nhận những giá trị đó không? Chúng ta có bị lôi cuốn vào những giá tri chính yếu đó không? Hãy tự xét mình mỗi ngày xem chúng ta có sống đời sống theo lời Chúa dạy chưa? Hay chúng ta có khi sống theo thế gian, và có khi sống theo những điều ngược lại những gì Chúa Kitô dạy. Thật là nguy hiểm, nếu chúng ta sống hai đời sống như thế. Sáu ngày theo những giá trị thế gian, rồi đến ngày thứ 7 thì tuyên xưng đức tin trong một đời sống khác.

Lời kinh Chúa Giêsu dâng lên Chúa Cha ở bữa Tiệc Ly cùng với các môn đệ cũng là lời kinh nơi bàn Tiệc Thánh hôm nay Ngài cùng dâng với chúng ta. Ngài xin cho chúng ta được sống trong thế gian nhưng không bị thế gian trấn áp. Ngài muốn chúng ta được "thánh hiến": nghĩa là sống và làm chứng cho thế gian là làm chứng cho sự thật và nhờ sự thật chúng ta được thánh hiến như Chúa Kitô đã làm. Chúa Giêsu không xin Chúa Cha "cất" chúng ta "khỏi thế gian".Trái lại, Ngài "sai" các môn đệ "đến thế gian" như Chúa Cha đã sai Ngài đến thế gian.

Nếu Chúa Giêsu rời chúng ta rồi về trời thì thật là chua cay phải không? Chúng ta, những Môn đệ của Ngài, làm thế nào sống được trong một thế gian đã chống đối và giết chết Chúa Giêsu? Và giá trị cuộc sống chúng ta bị thách đố? Tự chúng ta không thể làm được, nhưng Chúa Giêsu đã cầu nguyện không phải cho Ngài mà là cho chúng ta đang ở lại thế gian này.

Sự vâng theo thánh ý Chúa Cha của Chúa Giêsu đã đem đến cái chết cho ngài. Ngài đã "thánh hiến", đã vâng phục sứ mệnh mà Chúa Cha đã giao. Ngài dâng hiến đời sống của Ngài vì các Môn đệ như Ngài đã nói lúc đầu bữa Tiệc Ly (Ga:13:1), và khi Ngài rửa chân cho các ông. Và bây giờ, các Môn đệ cũng được thánh hiến bởi sự thật, bởi đời sống khiêm nhường như Ngài đã sống và đã chết.

Trong bàn Tiệc Thánh hôm nay, chúng ta họp nhau với Chúa Giêsu cùng cầu nguyện cho chúng ta và cùng với Ngài, chúng ta dâng lời cầu lên Chúa Cha. Một lần nữa, Chúa Giêsu thánh hiến chúng ta trong đời sống thánh hiến của Ngài. Chúa Giêsu sống mật thiết với Chúa Cha, và giờ đây, Ngài chia sẻ đời sống đó với chúng ta. Thật là một ân sủng cho cộng đoàn chúng ta. Chúng ta cần có can đảm để nâng đỡ nhau, nêu gương sáng cho nhau trong khi cùng sống ơn gọi giữa thế gian. Chúng ta có thể làm những việc đó nhờ lời cầu xin của Chúa Giêsu: Mà chúng ta được thánh hiến.

Tuần tới, chúng ta sẽ mừng lễ Chúa Thánh Thần, và sẽ nghe bài Phúc âm thánh Gioan (15:26-27; 16:12-15). Chúng ta vui mừng là Chúa Giêsu đã gởi "Thánh Linh Sự Thật của Chúa" đến với chúng ta. Chúa Giêsu nói Thánh Linh Ngài "sẽ hướng dẫn chúng ta đến tất cả sự thật". Vì Chúa Giêsu không bỏ chúng ta, nên thế gian đã không thắng được chúng ta. Ngài cầu xin Chúa Cha cho chúng ta, Ngài tụ họp chúng ta thành cộng đoàn, để chúng ta có thể nghe lời Ngài nói lúc sắp chia tay, Ngài đã hứa là sẽ gởi Thánh Linh Ngài đến, và Ngài đã thánh hiến chúng ta và giúp chúng ta sống trong sự thật mà Ngài đã sống trong thế gian

Chuyển ngữ FX Trọng Yên, OP
 
Sống Kỉ Niệm
Lm Vũđình Tường
13:33 22/05/2009
Vừa qua tôi may mắn gặp lại người bạn học sau gần bốn thập niên. Cuộc gặp gỡ làm sống lại hình ảnh của những năm tháng trước đó. Gợi nhớ đến tên người này, tính nết, khuôn mặt, dáng đi người nọ. Nhắc lại những điều xảy ra, kẻ biết, người không, đến bệnh thời học trò, như lười làm bài, biếng học, cóp bài, gian lận thi cử. Ngay cả mảnh thư tình, nhặt được lén lút chuyền tay nhau. Đọc cười khúc khích vì sợ lộ tẩy. Nhờ mẩu tin đó mà có trò chơi gán đứa này, ghép đứa nọ. Kỉ niệm xưa từ từ chỗi dậy sau bốn mươi năm ngủ dài.

Đời người là những chuỗi ngày với nhiều đổi thay. Thực tế cuộc đời gồm đoàn tụ và chia li. Dường như sau mỗi lần chia tay vòng tròn bạn hữu xiết nhỏ hơn lần gặp trước. Mỗi lần chia tay là một mất mát. Nếu may mắn gặp lại trong tương lai sẽ có người không đến được vì nhiều lí do. Biết đâu có kẻ về quê trời vĩnh cửu và không ai biết lần tới sẽ đến lượt ai?

Vì thế lần gặp gỡ nào cũng trân trọng, cũng đáng quí. Không biết lần tới là lúc nào?

Dù gặp nhau nơi đâu, trong nước hay hải ngoại cũng không tài nào đủ mặt. Chỉ có một nơi, một hy vọng duy nhất có thể gặp nhau đông đủ, đó chính là quê trời.

Vẫy tay tạm biệt

Năm sau cùng của trung học cũng là năm bạn bè tuôn ra muôn phương. Kẻ tiếp tục học, ở ban ngành khác nhau, nên mấy khi có cơ may gặp lại. Số khác chập chững bước vào chợ đời, thi thố sở học, áp dụng kiến thức trường cung cấp vào thực tế cuộc sống. Có anh em gặp nhau trong quân trường. Hạnh phúc nào hơn, may mắn gặp thân hữu nơi trận mạc, vui buồn, sướng khổ cùng nhau chia sẻ. Có nhau trong hoàn cảnh lành lặn, thương tật, trực diện sống chết đến nhanh như làn chớp. Đau khổ không giúp được gì khi tận mắt chứng kiến bạn mình quằn quại trong đớn đau, rồi báo hung tin cho gia đình biết người đó không cùng đồng hành nữa.

Lạ lùng thay gặp nhau trong hiện tại mà tâm tình quay về quá khứ, nhắc quá khứ, kỉ niệm xưa. Nhắc lại niềm vui, nỗi buồn ngày trước. Nhắc hết kỉ niệm đời mình, lân la sang kỉ niệm người, dẫu rằng không ai chủ ý nhưng ngồi lại với nhau tự nhiên khơi lại. Tin tức cũ, mới được trao đổi qua câu chuyện, hàn huyên, tâm sự gây nên trong lòng niềm vui rạo rực. Người nhắc một chút, một vài kỉ niệm cuối. Hình ảnh cả lớp từ từ sống lại mang đủ màu sắc của thời niên thiếu.

Dường như người nào cũng lắng nghe, đón nhận với tâm tình trân trọng, trìu mến, rạo rực vui tận cõi lòng. Nhắc lại kỉ niệm xưa với tâm tình hoàn toàn tự chủ, không sôi động, nóng nảy, bực dọc như lúc sự kiện đó xảy ra. Người nghe có là nạn nhân vẫn cảm thấy một niềm hoan lạc, vui trong ngớ ngẩn tuổi trẻ, khờ dại thời niên thiếu, bồng bột tuổi trẻ con. Cảm giác mến thương pha trộn với tâm tình rộng lượng, thứ tha lớn dần với tuổi đời.

Đất trời giao hoà

Có gì quá đáng khi so sánh niềm vui gặp nhau trên đời và gặp nhau trên trời. Gặp nhau trên trời để chia sẻ kỉ niệm cũ, cuộc sống xa cách mấy chục năm được kể lại rành mạch. Bật mí các bí ẩn thời lữ hành dương thế. Ngạc nhiên khi gặp lại người này, vui đến sửng sốt trông thấy người nọ. Câu chuyện xoay quanh đề tài sau khi chia tay ai may nhiều, rủi ít. Ai hên, ai xui là đề tài nóng bỏng của ngày hội ngộ thiên quốc. Ngày đất trời giao hoà vì ngày đó trên trời nghe kể chuyện trần gian. Gặp lại Đức Kitô, Chúa cùng ta nhắc lại kỉ niệm xưa. Kỉ niệm trần thế mang lên trời cao, được Con Thiên Chúa lắng nghe. Không lí nào khi còn ở trần thế Ngài lắng nghe tiếng ta kêu cầu và đáp lại.

Bây giờ gặp nhau trên trời Ngài lại không thích nghe ta tâm sự. Chắc chắn Ngài rất muốn nghe lời ta thỏ thẻ. Biến cố sống sượng dương thế trở thành biến cố chín mùi theo năm tháng trong đời. Chúa thích nghe ta nhắc lại biến cố chín mùi. Ta kể với tâm tình hoàn toàn khác biệt, không sôi nổi, hàm hồ, giận dữ, trách móc, than van của thời biến cố sống sượng. Ta kể với tâm tình mến yêu, cảm tạ. Tuổi đời nung nấu các biến cố. Bực dọc nào cũng đi qua, nóng nảy nào cũng lắng đọng, háo hức nào cũng nguôi ngoai, bốc đồng nào cũng chìm xuống, lãng quên nào cũng sống lại.

Gặp gỡ Chúa Kitô bí ẩn cuộc đời mở ra. Mọi giai thoại, biến cố trong đời hé mở giúp ta hiểu ý nghĩa từng biến cố. Chúa cho nghe từng lời cầu ta kêu đến Ngài. Ngày con gặp tai nạn, lúc thành công rực rỡ, lúc phụ giúp xứ đạo, thời gian sinh hoạt đoàn thể, khi tham gia hội dòng Vui buồn, tin tưởng, nghi ngờ đức tin. Con thắc mắc sao Chúa làm thế? Ngài âu yếm nhìn con đáp: Để hôm nay có niềm vui hội ngộ.

Tất cả kỉ niệm, biến cố trong đời Chúa từ từ nhắc lại. Ta nghe với tâm hồn mới. Tâm tình tin yêu. Lòng mến mới, có Chúa kề bên, không xa diệu vợi như thời ở dương thế. Một thác tín mới, không bán tin, bán nghi. Không còn sôi động, háo hức, hàm hồ của biến cố sống. Trái lại nó êm đềm, thắm tình người, khác hẳn tâm tình non dại thời son trẻ.

Chúa cho thấy tận mắt khi ta đau khổ Ngài nâng đỡ nhưng đau khổ như áng mây mờ che mắt. Sợ hãi vây quanh khiến không nhận ra Ngài. Hấp tấp, nóng nảy, xốn xang làm ta chỉ nghĩ đến ta, tự tìm cách giải quyết bỏ Ngài sang một bên. Tiếng lòng to hơn tiếng Chúa, lời cầu kinh át tiếng Chúa nhiệm mầu, nhẹ nhàng, như gió thoảng ta không nhận ra.

Ngài biết và thông cảm, không trách móc, cũng chẳng chê bai, Ngài hiện diện, kề bên nghe ta thỏ thẻ, và ta nói với Ngài không phải trong tiếng nấc, khóc than mà nói với tâm tình cảm mến.

Cuộc sống Thiên Quốc có vậy thôi sao? Còn nhiều hơn thế. Đây chỉ là một phần nhỏ nhoi trong cuộc sống mai hậu. Bây giờ chưa được hé lộ. Khi nào, lúc nào và bao nhiêu là việc làm của Thiên Chúa.

TÌM BÀI CŨ:

Suy Niệm: http://www.stmarksinala.net.au/suyniem.html

Truyện ngắn: http://www.stmarksinala.net.au/truyen.html

Hình ảnh: http://www.stmarksinala.net.au/Photos.html
 
Biến nỗi nhớ niềm thương thành hành động
Anmai, CSsR
15:06 22/05/2009
Chúa nhật Lễ Thăng Thiên

Ai đã một lần chứng kiến cảnh chia ly sẽ không khỏi ngậm ngùi, thương nhớ. Niềm thương nỗi nhớ ấy sẽ tăng thêm bội phần nếu đó là người thương của mình.

Các môn đệ thân tín của Chúa rơi vào cái cảnh ngậm ngùi, thương nhớ ấy khi mà Thầy của mình về trời. Tiếc ngẩn tiếc ngơ chứ không phải là đùa. Bằng chứng là sách Công Vụ Tông đồ mới thuật lại cho chúng ta việc Chúa Giêsu về Trời. Khi các ông đăm đăm nhìn Trời như vậy thì có hai người đàn ông mặc áo trắng đứng bên cạnh và nói: “Hỡi người xứ Galilê, sao con đứng nhìn trời ? Đức Giêsu Đấng vừa lìa bỏ các ông vừa được rước lên trời, cũng sẽ ngự đến y như các ông đã thấy Người lên trời”. (Cv 1, 11)

Vấn đề chúng ta tìm hiểu đó là sau khi Chúa Giêsu về Trời thì các môn đệ như thế nào ? Có những người sau khi chia tay với người thân của mình thì bị “sốc” và không làm được gì và cũng có những người sau khi chia tay với người thân ấy lại có một sức mạnh, một lực đẩy để tiếp nối công việc mà người thân để lại.

Các môn đệ không dừng lại ở cái chỗ nuối tiếc, thương cảm nhưng các môn đệ đã tiếp nối sứ mạng của Thầy mình. Bằng chứng rõ ràng là trong quyển sách Sứ vụ các tông đồ, chúng ta thấy sách ấy đã kể lại tất cả những công việc của các Ngài. Các Ngài đã biến niềm đau, nỗi nhớ ấy bằng hành động là rao giảng Tin Mừng. Không chỉ rao giảng mà rao giảng một cách hết sức là tự tin, hết sức là mãnh liệt vì lẽ các tông đồ đã hoàn toàn tin tưởng và phó thác đời mình vào lòng bàn tay của Chúa. Niềm tin và sự phó thác của các tông đồ như đứa trẻ trong câu chuyện sau không ?

Có một gia đình nọ sống giữa đồng không mông quạnh. Vào một đêm kia, có người trong nhà sơ ý làm rớt cây đèn dầu, căn nhà bốc cháy dữ dội. Cha mẹ, con cái vội vã chạy ra ngoài sân và đành đứng bất lực nhìn ngọn lừa thiêu rụi mái ấm của họ. Bỗng mọi người chợt nhận ra còn thiếu mất đứa con bé nhất. Thì ra cậu bé cũng chạy với mọi người, nhưng chưa ra tới cửa, thấy lửa cháy dữ quá, cậu sợ hãi nên lại chạy trở lên lầu. Lửa phừng phừng cao ngút tứ phía, đang lúc cả gia đình hốt hoảng không biết phải làm sao để cứu cậu bé chỉ mới 5 tuổi, thì bỗng cửa sổ trên lầâu mở toang, và cậu bé ló ra, nhìn xuống kêu khóc inh ỏi. Từ dưới sân, cha cậu bé gọi lớn tên con, rồi nói: “Con nhảy xuống đây ?” Cậu bé chỉ thấy bên dưới toàn khói mù và lửa, nhưng nghe rõ tiếng cha kêu mình, liền trả lời: “Ba ơi, con không trông thấy ba đâu hết !” Người cha trả lời giọng cương quyết: “Con cứ nhảy đi, có ba trông thấy con là đủ rồi ?”

Và cậu bé leo lên thành cửa sổ, liều mình nhảy xuống. Mọi người thấy vậy thì la lên kinh hãi vì lo sợ cho mạng sống của cậu, nhưng cậu đã rơi đúng vào vòng tay yêu thương của cha mình một cách an toàn...Sau này nhiều năm, người quen trong khu phố ai gặp cậu bé cũng tò mò hỏi: “Sao hôm ấy cháu liều thế, lỡ rơi không trúng vòng tay của ba cháu thì sao ?” Cậu hồn nhiên trả lời: “Cháu cũng không biết nữa, khi ấy cháu nghe tiếng kêu của ba cháu, tự nhiên cháu không sợ nữa, cháu tin ba cháu không bao giờ để cho cháu té chết đâu !”

Các môn đệ đã ra đi rao giảng Tin mừng khắp tư phương thiên hạ như Chúa Giêsu truyền dạy bất chấp những hiểm nguy, thử thách rình rập các Ngài. Vì sao ? vì lẽ như Chúa hứa đấy ! Chúa hứa là Chúa sẽ ban cho các Ngài dấy lạ kèm theo các môn đệ, kèm theo cho những ai tin: « Anh em hãy đi khắp tứ phương thiên hạ, loan báo Tin mừng cho mọi loài thọ tạo. Ai tin và chịu phép rửa, sẽ được cứu độ; còn ai không tin, thì sẽ bị kết án. Đây là những dấu lạ đi theo những ai có lòng tin: nhân danh Thầy, họ sẽ trừ được quỷ, sẽ nói được những tiếng mới lạ. Họ sẽ cầm được rắn, và dù có uống nhằm thuốc độc, thì cũng chẳng sao. Và nếu họ đặt tay trên những người bệnh, thì những người này sẽ được mạnh khỏe ». (Mc 16, 17.18)

Loan báo Tin mừng có nhiều cách, nhiều lối và nhiều phương thức khác nhau. Hôm nay, Thánh Phaolô qua thư của Ngài gửi tín hữu Êphêsô Ngài mời gọi mỗi người chúng ta: « Tôi khuyên nhủ anh em hãy sống cho xứng với ơn kêu gọi mà Thiên Chúa đã ban cho anh em. Anh em hãy ăn ở thật khiêm tốn, hiền từ và nhẫn nại; hãy lấy tình bác ái mà chịu đựng lẫn nhau. Anh em hãy thiết tha duy trì sự hiệp nhất mà Thần Khí đem lại, bằng cách ăn ở thuận hòa gắn bó với nhau ».

Đó là điều căn bản, đó là thái độ nền tảng nhất mà kitô hữu phải có trước khi ra đi loan báo Tin mừng.

Có người sẽ bảo rằng tôi không có khả năng loan báo Tin mừng, tôi sống ở thành thị đâu có loan báo Tin mừng được, tôi không có thời gian, tôi không biết loan báo Tin mừng là gì ? Xin thưa rằng Thiên Chúa ban cho mỗi người chúng ta ơn riêng như Thánh Phaolô vừa mới nói: « Và chính Người đã ban cho kẻ này làm Tông Đồ, người nọ làm ngôn sứ, kẻ khác làm người loan Báo Tin Mừng, kẻ khác làm người coi sóc và dạy dỗ ».

Thế đấy ! Thiên Chúa ban ơn và Chúa cũng mời gọi mỗi người tùy theo hoàn cảnh, tùy theo ơn gọi, tùy theo khả năng của mình để cộng tác vào việc loan báo Tin mừng của Chúa.

Cũng chẳng cần làm gì to tác, hoành tráng và vĩ đại. Chỉ cần đơn giản thực thi lời Thánh Phaolô mời gọi là khiêm tốn, hiền từ, nhẫn nại và lấy tình bác ái mà chịu đựng lẫn nhau và thêm một chút tâm tình suy trì sự hiệp nhất cũng đủ để góp phần vào việc loan báo Tin mừng của mình. Bên cạnh đó, chúng ta có những suy tư, những thao thức với những thao thức và trăn trở của Giáo Hội hay là chúng ta chỉ là những người đứng bên ngoài, không mang tâm tình của Giáo Hội.

Giáo Hội luôn phải đương đầu với những thế lực của ma quỷ, của sự gian dối và xảo trá. Là thành phần của Giáo Hội, là con cái của Thiên Chúa, chúng ta có cùng nhịp đập của Giáo Hội trước những thế lực đen tối hay không ? Tất cả những gì mà Giáo Hội đang phải đương đầu ấy có dính dự với tôi hay không ? Hay là chuyện đó của các giám mục, chuyện đó của các linh mục chứ không phải là chuyện của tôi.

Chỉ cần duy trì sự hiệp nhất trong Giáo Hội, bớt đi một chút sự ích kỷ, bớt đi một chút thờ ơ chúng ta sẽ góp phần rất lớn vào công cuộc loan báo Tin mừng mà hôm nay Chúa Giêsu trước khi lên Trời cùng Cha đã mời gọi.

Những biến cố đang đi ngang cuộc đời của chúng ta nó có để lại trong ta suy nghĩ gì không ? Những biến cố ấy có tác động gì trên tôi không ?

Biến cố mà Đức Tổng Giám Mục Giuse Ngô Quang Kiệt và các cha các thầy trong Dòng Chúa Cứu Thế bị nhục mạ, bị khủng bố ấy có dính dự gì đến tôi hay không ? Tôi có quan tâm, tôi có hiệp thông để nói lên tiếng nói của Sự Thật, của Công Lý và của Hòa Bình không ?

Nếu chúng ta thờ ơ, chúng ta nhát đảm không hiệp thông, không hiệp nhất với Giáo Hội thì coi như chúng ta đã đánh mất lời mời gọi đi rao giảng Tin mừng mà Chúa mời gọi.

Chúa về Trời nhưng thật ra Chúa lại ở gần với mỗi người chúng ta hơn trong Thần Tính của Ngài.

Chúa về Trời để lại niềm thương nỗi nhớ cho các môn đệ cũng như cho mỗi người chúng ta, phần chúng ta, có biến nỗi thương niềm nhớ đó thành hành động như các môn đệ hay không ? Nếu chúng ta là môn đệ đích thực của Chúa như các môn đệ xưa kia thì chúng ta sẽ biến những niềm thương nỗi nhớ thành những hành động thiết thực trong cuộc đời chúng ta. Hành động đó hết sức cụ thể đó là cải biến con người chúng ta ngày mỗi ngày dễ thương hơn, ngoan ngùy hơn theo Thánh ý Chúa để Chúa có thể đến và ở lại trong cuộc đời chúng ta. Ngài vẫn có đó, Ngài vẫn hiện diện trong cuộc đời này nhưng phần còn lại là của chúng ta, chúng ta có tiếp nhận Ngài để Ngài sống trong ta và ta sống trong Ngài hay không mà thôi.

Xin Chúa ban thêm cho mỗi người chúng ta sức mạnh, can đảm để chúng ta dám sống thật, dám nói lên tiếng nói tự lòng mình để làm chứng cho Tin Mừng.
 
Chúa thăng thiên ''ở xa mà gần''
Lm. Giuse Nguyễn Thành Long
15:08 22/05/2009
Chúa Nhật Thăng Thiên

Năm ngoái, trên trang vietcatholic.net, mục tin tức có bài: “Úc Châu, Một Phi Vụ Thăng Thiên Gây Quỹ”. Hai phi công là 2 linh mục đang phục vụ trong giáo phận Albury, tiểu bang New South Wales, đã phát động phong trào có tên “Phi vụ Thăng Thiên” (Fly away to Heaven) nhằm gây quỹ cho giới trẻ và bán CD. Họ đã phá kỷ lục lái chiếc máy bay J400 một động cơ do chính mình chế tạo, bay vòng quanh nước Úc.

Chiếc phi cơ “Những cánh Thiên thần” khởi hành tại phi trường Albury từ sáng sớm ngày 01.5.2008, với nhiều cánh tay thân hữu vẫy chào, chúc bình an. Máy bay lần lượt đáp xuống phi trường của các thành phố. Thời gian thực hiện phi vụ mất hơn một tháng. Tại mỗi thành phố, nơi dừng chân, các cha đã thuyết trình về mục đích của “Phi Vụ Thăng Thiên” này và các ngài có những cuộc nhào lộn máy bay trên không trung, “Air Show”.

Biến cố Chúa Giêsu Thăng Thiên, tức lên trời mà hôm nay Giáo hội mừng kính hoàn toàn khác. Chúa Giêsu thăng thiên không phải để bán CD hay để gây quỹ, cũng không phải là để thiết lập một kỷ lục guiness. Chúa Giêsu thăng thiên cũng không phải là lên ở trên một tầng mây nào đó, hay ở nơi một hành tinh như Mặt Trăng, Sao Kim, Sao Hỏa như các phi hành gia vũ trụ.

Vậy thì, Chúa lên trời Ngài ở đâu ? Không ai trong chúng ta biết được. Nói cách khác, con người không thể giới hạn chỗ ở cho Chúa một nơi nào đó, để chúng ta hiểu và thấy được Ngài bằng con mắt xác thịt. Nhưng ta cần hiểu bằng con mắt đức tin hơn là dùng giác quan, lý trí để cung chiêm.

Thực ra khi Chúa Giêsu sống lại Ngài đã lên trời rồi theo kiểu nói của Thánh Kinh, nghĩa là Ngài đi vào vinh quang của Chúa Cha. Như vậy biến cố lên trời có ý nghĩa sâu xa: nó chấm dứt thời gian Chúa hiện diện giữa nhân loại cách hữu hình; nói nôm na là chấm dứt lịch sử dương thế của một con người mang tên Giêsu Nazarét.

Từ nay trở đi, Ngài sẽ hiện diện cách vô hình, một sự hiện diện thâm sâu và hiệu năng. Thâm sâu vì Ngài không chỉ hiện diện bện cạnh mà còn hiện diện trong lòng chúng ta. Hiệu năng vì Ngài không chỉ hiện diện với một số người ở một nơi nhất định mà hiện diện với cả gần 7 tỉ con tim nhân loại, mọi thời và mọi nơi.

Nói khác đi việc Chúa Giêsu lên trời về với Chúa Cha, đúng hơn là một sự biến đổi. Biến đổi từ trạng thái hữu hình sang trạng thái vô hình để Ngài có thể hiện diện và đồng hành với chúng ta mọi nơi mọi lúc, vì Ngài không còn bị lệ thuộc bởi thời gian và không gian nữa, như lời Ngài nói: “Thầy ở cùng anh em mọi ngày cho đến tận thế” (Mt 28,20). Ngài vắng mặt hữu hình, nhưng vẫn tiếp tục hiện diện qua Chúa Thánh Thần, hiện diện trong bí tích Thánh Thể, hiện diện trong các cộng đoàn, "nơi có hai ba người họp mặt cầu nguyện". Chúa hiện diện ở bất cứ nơi nào có yêu thương chia sẻ, giúp đỡ lẫn nhau; hiện diện tại bất cứ nơi nào con người được giải phóng khỏi bất công, bạo lực và nghèo đói….

Vậy biến cố Chúa lên trời hướng chúng ta đến những cái nhìn nào ? Thiết nghĩ biến cố Chúa Giêsu lên trời hướng chúng ta đến hai cái nhìn:

- Cái nhìn hướng lên trời cao. Hướng lên trời cao để biết rằng quê hương vĩnh cữu của ta ở trên trời, nơi đó có Chúa Giêsu đang ngự bên hữu Chúa Cha và nơi đó ta có hộ khẩu thường trú đúng nghĩa, còn trần gian chỉ là nơi ta tạm trú. Vì không ai có địa chỉ thường trú vĩnh viễn trên trái đất này. Hướng lên trời cao để ta còn biết “ái mộ những sự trên trời” và biết sống niềm hy vọng một ngày nào đó sẽ được trở về với nguồn cội của mình là thiên đàng vĩnh phúc.

- Cái nhìn hướng xuống đất thấp. Để biết chu toàn bổn phận xây dựng trần thế trong giây phút và hoàn cảnh hiện tại của mỗi người. Hướng xuống đất thấp còn để biết thực thi sứ mạng loan báo Tin mừng mà Chúa Kitô đã trao phó với một thái độ tin tưởng vì có Chúa luôn đồng hành: “Thầy sẽ ở cùng các con mọi ngày cho đến tận thế”.

Cũng xin nhớ rằng sứ mạng này Chúa Giêsu không “khoán trắng”, hay “đùn đẩy” cho các môn đệ của Ngài, nhưng Ngài thực hiện gián tiếp qua việc hoạt động cách vô hình nơi họ. Nói một cụ thể, Chúa Giêsu mượn đôi chân của ta để đến với tha nhân; mượn đôi môi của ta để công bố sứ điệp của Ngài cho nhân loại; mượn đôi tay của ta để phân phát ơn lành của Thiên Chúa cho hết thảy mọi người.

Xin Chúa giúp ta sống trọn vẹn ý nghĩa đó của ngày lễ Chúa Thăng Thiên trong chính cuộc đời của mình.

Phan Thiết, lễ Thăng Thiên 2009
 
Nghe bài thánh ca: Con với Mẹ
Phạm Trung
23:47 22/05/2009